Sau đó anh ngồi xuống giường, kéo tôi ôm vào lòng. Sao em vẫn cứ liều lĩnh như vậy chứ, nếu anh đến chậm chút nữa thôi, chưa biết chừng cả em và con đã bị mẹ đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi.
Tôi bị oan ức, vội giải thích: Nhưng họ quá vô lý, sao có thể nói em như vậy được? Em đã định bỏ đi ngay từ đầu rồi, nhưng chính họ đã ngăn em lại, không cho đi..
Em ngốc lắm, họ nói gì thì em cứ đồng ý trước, sau đó về nói lại với anh là được mà, đâu cần cứ nhất định phải nói chuyện phải trái với họ ngay. Mã Thiên Lý thở dài một hơi, đánh giá tôi: Hơn nữa, em ấy, ăn nói vụng về, em có cãi nổi họ không?!
Tôi không phục khi nghe thấy những lời này của anh, tôi mà ăn nói vụng về sao?
Tôi trợn mắt lên nhìn anh, nói: Em chẳng làm gì sai cả, em chỉ muốn bảo vệ con, bảo vệ chúng ta mà thôi. Là do họ quá đáng, vô lý.
Sắc mặt anh vẫn không được tốt lắm, tiếp tục dạy dỗ tôi: Em làm như thế thì có tác dụng gì không? Cãi nhau có thể giải quyết được vấn đề sao? Em có thể nói với anh, anh sẽ giải quyết hết cho em. Em cãi nhau như thế vừa khiến họ thêm tức giận, vừa khiến bản thân mình chịu thiệt. Hơn nữa, con em cũng bị một phen khiếp hãi, em thấy không?
Ban nãy đúng là tôi có phần bị áp đảo nhưng đó chẳng qua là vì tôi chưa bao giờ cãi nhau lớn như vậy, tôi không phục nói với anh: Chẳng qua là không được luyện nhiều thôi, nếu em mà cùng anh luyện cãi nhau ở chợ vài năm, hôm nay chắc chắn em không thể thua như vậy được.
Vậy mà em cũng nói được... Mã Thiên Lý bật cười, nói. Mồm miệng em vụng về, càng bị kích động thì em lại càng không nói được gì, cãi được ai mà cãi. Bà cô tổ của tôi ơi, coi như anh cầu xin em đấy, sau này gặp những chuyện như hôm nay, em nhất định phải bình tĩnh, đừng để anh cũng bị kích động theo có được không?
Tôi nghe thấy thế thì rất bất mãn, tôi rõ ràng chẳng làm gì sai cả, sao phải chịu nhịn chứ? Quả thực hôm nay tôi rất tức giận, không muốn gặp lại bố mẹ vô lý của tôi nữa. Bọn họ còn coi tôi là con chẳng qua cũng vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, chứ nếu bây giờ tôi nghèo hèn xem, họ sẽ chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới tôi.
Tôi không thể để họ khinh thường tôi mãi được. Dù họ có là bố mẹ đẻ của tôi thật, nhưng quá đáng đến vậy, tôi còn lý do nào để biện hộ cho họ nữa đây? Tôi không thể để họ có cơ hội làm nhiều điều sai trái hơn nữa. Nếu như không có tôi và Mã Thiên Lý, bố mẹ tôi sẽ chẳng nhờ cậy vào đâu được nữa...
Tôi nói hết những suy nghĩ này của mình cho Mã Thiên Lý nghe.
Tôi đoán chắc anh cũng đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, sau khi nghe những lời tâm sự của tôi, anh im lặng một lúc mới nói: Bố mẹ em sẽ không cảm thấy áy náy với chuyện ngày hôm nay đâu, người như bọn họ…”
Anh quay đầu nhìn tôi. Tôi đã rất quen với bộ dạng này của Mã Thiên Lý, khi anh quyết định làm gì đó thì đều có điệu bộ như vậy, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thì có vẻ không có gì nhưng trên thực tế không biết anh đã tính toán đến tận đâu rồi.
Anh có thể tìm người đàm phán với họ. Anh nói với giọng bình thản.
Tôi hiểu, anh tìm người đàm phán với bố mẹ tôi là có ý gì.
Tồi có phần do dự, dù sao thì họ cũng là người sinh thành ra tôi. Tôi làm như vậy liệu có quá đáng không? Nhưng sau khi nghĩ lại cảnh tượng lúc ở công viên ngày hôm nay, tôi liền cắn răng, không thể mềm lòng hơn được nữa, không thể cứ mãi nhu nhược như vậy.
Tôi khẽ ừm một tiếng, đành bất hiếu giống như những lời mắng nhiếc của bố mẹ vậy. Xét cho cùng, tôi cũng chỉ muốn hai người họ suy nghĩ lại, khi không dựa được vào ai nữa, họ sẽ phải sống đúng với những gì mà mình đang có.
Tôi cũng không rõ Mã Thiên Lý đã xử lý chuyện này như thế nào, chỉ biết vài ngày sau đó, tôi nhận được một tờ giấy cam đoan không có quan hệ, không làm phiền tới tôi do bố mẹ tôi viết.
Lúc đưa nó cho tôi, Mã Thiên Lý chỉ lạnh lùng nói một câu: Không có giá trị phát luật, chỉ xem cho vui thôi.
Tôi có thể nhận ra nét chữ này, đó là nét chữ viết tay của bố tôi. Tôi vô cùng hiếu kỳ, không biết Mã Thiên Lý đã làm cách nào để khiến ông viết ra được những dòng này.
Mã Thiên Lý cũng chẳng giấu tôi. Rắn, mềm đều áp dụng hết, có cái gì dùng cái đó.
Anh không nói rõ, có lẽ sợ tôi suy nghĩ, tôi cũng chẳng hỏi nhiều, vì dù sao mọi chuyện cũng kết thúc rồi. Tôi mong bố mẹ tôi có thể nghĩ lại mà sống tốt hơn.
Sau khi trải qua việc đó, tôi luôn có một tâm niệm, rất muốn quên đi bản thân mình trong quá khứ. Thậm chí còn muốn thay sang một cái tên mới, làm một người hoàn toàn mới.
Tôi tham khảo đủ các thể loại tên trên mạng, trên sách báo, tìm một cái tên thích hợp nhất để đặt cho mình. Hôm ấy, đang xem dở thì Mã Thiên Lý về.
Anh thấy tôi đang vừa ôm con vừa đọc sách thì hỏi: Em đang làm gì thế?
Tôi vội đọc cho anh nghe mấy cái tên tôi tự chọn, trước đây tôi vô cùng thích họ có hai chữ, ví dụ như Đoan Mộc, Âu Dương... Tôi cũng cho Mã Thiên Lý xem mấy họ tôi chọn nữa.
Mã Thiên Lý nghe xong thì lắc đầu nói: Anh vẫn thích cái tên trước đây của em hơn.
Tôi “à” lên một tiếng, có chút bất ngờ, tôi còn nghĩ anh sẽ ủng hộ tôi đổi tên chứ.
Sau đó anh lại dùng giọng điệu châm chọc để nói với tôi: Đoan Mộc Tâm Ái, nghe cứ như tên của người Nhật Bản ấy.
Tôi bĩu môi. Anh đừng có khinh thường, ở đây người ta đều có nghiên cứu cả rồi, những người họ Đoan Mộc đều là con cháu của hoàng đế cả đấy, anh có biết đệ tử của Khổng Tử Đoan Mộc Tứ không, cũng là một họ đấy, có ý nghĩa văn hóa, lịch sử cả mà.
Mã Thiên Lý vẫn cười nói: Nhưng anh vẫn thích em mang họ Lộ, em nghĩ mà xem, nếu em mang thêm cả họ chồng nữa thì chẳng phải là Mã Lộ hay sao?!
Tôi tức đến nỗi đấm anh mấy phát.
Anh cười to, nhảy lên tránh, sau đó xoay người ôm tôi vào lòng, vuốt tóc tôi, nói: Thôi được rồi, được rồi, em bằng này tuổi rồi, đổi tên làm gì nữa, nếu em muốn đổi thì chi bằng lấy luôn theo họ Mã của anh đi.
Họ Mã mà đặt tên cho con trai còn được, đặt tên cho con gái, tôi cứ thấy cục mịch, không đủ vẻ thanh tú.
Tôi nói: Con của chúng ta đến giờ vẫn còn chưa biết đặt tên gì, anh đã nghĩ ra tên gì để đặt cho con chưa? Trễ thời gian khai sinh, nhập hộ khẩu lâu lắm rồi đấy.
Bình thường Mã Thiên Lý rất phóng khoáng, đơn giản với mọi chuyện, thế nhưng riêng chuyện về phong thủy, kinh dịch gì đó, anh lại rất tín, hành sự cũng vô cùng cẩn thận, cặn kẽ. Ngay từ việc đặt giường tủ, bàn làm việc... đều phải xem xét rất kĩ lưỡng, còn nói mệnh tôi thiếu mộc, nhất định phải trồng cây trong nhà, thậm chí còn có một dạo đột nhiên nghĩ ra, định lấy hẳn mảnh đất riêng cạnh phòng làm vườn hoa nhỏ trong nhà, may mà sau đó tôi mang bầu, anh không rảnh để làm việc đó nữa, bây giờ thì quên thật rồi. Sau khi con chào đời, tôi muốn đặt tên cho con ngay nhưng anh không đồng ý, nhất định đòi đợi cao nhân đến đặt tên cho con.
Tôi thở dài nói với anh: Tên xấu dễ nuôi, anh đừng quan trọng hóa vấn đề quá, chỉ là một cái tên để gọi thôi mà, không đặt xấu quá là được.
Mã Thiên Lý lại không để tâm, vừa đùa giỡn với con vừa nói: Anh đâu có tật xấu nào khác, chỉ có mỗi sở thích nho nhỏ này, em đừng so đo với anh nữa.
Anh đã nói vậy rồi thì tôi cũng chẳng biết nói gì nữa, đành nóng lòng chờ vậy.
Tôi còn tưởng người ta sẽ đặt cho con tôi một cái tên phi thường nào đó. Kết quả khi Mã Thiên Lý cầm một tờ giấy màu đỏ như cầm bảo bối về nhà, vừa nhìn thấy cái tên ghi trên đó, mắt tôi suýt thì lác lệch cả đi.
Một cái là Mã Tú Chi, một cái là Mã Xuân Yến.
Tôi nhìn Mã Thiên Lý chằm chằm, hỏi: Đây là cái tên mà thầy phong thủy đặt cho đấy à?
Tên gì mà quê mùa như vậy?
Mã Thiên Lý có vẻ không đồng tình với biểu cảm của tôi, nói: Chẳng phải em đã nói rồi sao, tên xấu thì dễ nuôi, anh cố tình bảo người ta đặt cho cái tên mộc mạc một chút.
Tôi cũng đến bó tay với anh. Đúng là mê tín đến mù quáng rồi!
Anh còn bảo tôi chọn một trong hai tên đó, thế nhưng tôi biết chọn làm sao đây, con gái bé bỏng của tôi, tuy không mong mỗi lần gọi tên con lại khiến người khác phải kinh ngạc, trầm trồ nhưng không thể cứ gọi con bé bằng cái tên quê kệch đó được, khác gì đang gọi bà nội, bà ngoại ở quê đâu chứ. Tôi còn nhớ bà nội tôi tên là Mạnh Tú Phương nữa đây.
Cuối cùng Mã Thiên Lý đành tìm lại cao nhân đó để đổi tên, tên lần này có vẻ đã hay hơn một chút.
Tôi và Mã Thiên Lý bàn bạc rất lâu, cuối cùng chọn cái tên Mã Quyền Quyên, ít nhiều cũng thể hiện được nét thanh tú của con bé.
Từ đó chúng tôi đổi sang gọi bé cưng là Quyên Quyên, con bé nhận biết rất nhanh, chỉ sau vài lần gọi, nó đã có thể biết được đó là tên mình, cứ gọi đến tên là cười toe toét, hai bàn tay bé xinh không ngừng khua loạn xạ.
Gần đây tôi có gọi điện thoại cho Vương Thắng Nam, thái độ của cô ấy không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt, dường như có gì đó giận tôi. Trong lòng tôi rất buồn, chẳng nói được với ai đành nói với Mã Thiên Lý. Cũng thật trùng hợp, gần đây công ty Mã Thiên Lý cũng đang hợp tác mấy hạng mục với tập đoàn nơi Vương Thắng Nam làm việc. Mã Thiên Lý cũng muốn giúp tôi, thông qua quan hệ, nói chuyện với sếp của Vương Thắng Nam.
Hôm đó, Vưong Thắng Nam đột nhiên gọi điện cho tôi, tức giận nói như băm vào mặt: Tôi biết nhà chị giàu có, muốn có cái gì là có cái đó, giờ chị giỏi lắm rồi, một lời nói của chị có thể thay đổi được địa vị của tôi, thế nhưng Tâm Ái, chị đã quan tâm một cách thái quá rồi đấy!
Tôi ngỡ ngàng, chẳng hiểu gì, vội hỏi cô ấy có chuyện gì.
Cô ấy vô cùng bực dọc nói với tôi: Tôi làm việc lâu như vậy, cố gắng như vậy mà cũng không bằng một lời nói của chồng chị, bây giờ tôi được thăng chức thì rồi nhưng chị thấy tôi dựa vào việc đó mà thăng chức thì có gì vui không?!
Tôi kinh ngạc, tôi biết con người Vưong Thắng Nam rất sĩ diện. Tôi cũng không dám nói gì nhiều với cô ấy, sau khi gác máy thì vội vào phòng ngủ gặp Mã Thiên Lý.
Mã Thiên Lý còn có vẻ như rất hãnh diện, cười nói: Bọn em làm lành với nhau rồi chứ? Sao thế, cô ấy có nói sẽ mời em đi ăn cơm không?
Tôi thật không biết nên nói gì, dằn vặt hồi lâu mới bảo: Thiên Lý, lòng tốt của anh lại thành chuyện xấu rồi, Thắng Nam có lòng tự tôn rất cao... Cô ấy làm việc lâu như vậy rồi, luôn cố gắng... cái cô ấy cần không phải là đi cửa sau, cô ấy muốn đường đường chính chính được thăng chức.
Mã Thiên Lý tỏ vẻ khó hiểu, chau mày nói: Đàn bà các em thật rắc rối.
Tôi cũng hết sức buồn bực nhưng bây giờ nói với Mã Thiên Lý bảo giám đốc của Vương Thắng Nam thu hồi lại lệnh thăng chức của cô ấy, không chừng lại gây thêm rắc rối không cần thiểt cho cô ấy.
Tôi thấp thỏm gọi điện cho Vương Thắng Nam, hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện, có lẽ trút giận xong rồi nên lúc chúng tôi gặp mặt, cô ấy chỉ yên lặng.