Tôi vốn nghĩ việc này đã qua, sẽ không có ai tới làm phiền mình nữa. Ai ngờ bố mẹ tôi im hơi lặng tiếng được một dạo xong lại đến tìm tôi, nhân lúc tôi đưa con đi tắm nắng thì vây lấy tôi, kêu ầm lên là em trai tôi bị tôi hại ra nông nỗi đó, tôi làm chị không thể không quan tâm tới nó được, buộc tôi phải giúp nó ra khỏi tù.
Tôi tức điên lên, tôi và Mã Thiên Lý không phải là không nghĩ cách giúp nó, chỉ là nhà đang có con nhỏ, trong một thời gian ngắn không thể lo nhiều chuyện thế được. Hơn nữa Mã Thiên Lý đã giúp nói với bên trại giam rồi, họ sẽ lưu ý tới em trai tôi hơn, không để nó bị những tù nhân khác bắt nạt. Xét về tình về lý thì như thê cũng được rồi, sao bọn họ còn chưa thấy vừa lòng, chạy tới đây làm loạn thì được ích gì?
Tôi tức tối hét lên: Xe không phải do con tặng nó, người cũng không phải con đâm, dựa vào cái gì mà bắt con phải đi thu dọn mớ hỗn độn này? Bố mẹ chiều nó đến mức nó trở thành người vô tích sự, lỗi là do con hại nó sao? Sao bố mẹ có thể vô lý thế được?
Sao mày lại không có trách nhiệm gì trong chuyện này? Nó có phải là em trai của mày không? Tao có sinh mày nuôi mày không? Mày tưởng mày chui ra từ tảng đá đấy à?! Bây giờ thì mày hay rồi, cưới được thằng chồng có tiền là mày vong ơn bội nghĩa thế hả?! Mẹ tôi liên tục chỉ tay vào mặt tôi, đến nỗi ngón tay sắp chọc vào mắt tôi, bố tôi thì giơ cánh tay ra cản tôi, nhất quyết không để tôi đi khỏi đó.
Bàn tay đặt trên xe nôi của tôi run lên, hôm nay đúng là đen đủi, bà vú đã nói sẽ cùng tôi đi dạo nhưng tôi lại nói hôm nay thời tiết đẹp, chi bằng cho bà ấy nghỉ nửa buổi. Bây giờ thì hay rồi, tôi còn vướng con ở đây, không có cách nào thoát đi đâu được, chỉ có thể đứng yên ở đây chịu trận.
Tôi tức đến độ chỉ muốn nhảy cẫng lên, thường ngày tôi thùy mị quen rồi, cũng không biết cãi nhau với người khác, lúc này bị o ép quá, tôi cũng xắn tay áo lên, đanh đá gào lên với họ: Con còn chưa nói đến chuyện bố mẹ bỏ bê con đâu, từ bé đến lớn, con đã làm gì mà bố mẹ không thèm quan tâm tới con chứ? Con là do bố mẹ sinh ra chứ con có muốn làm con của bố mẹ đâu! Các người cùng một giuộc với nhau, lẽ nào trong mắt các người, con trai là tất cả, còn con gái chẳng là gì có đúng không? Các người nghĩ con muốn mang họ Lộ, muốn làm con gái của các người đây à?! Hơn nữa, mẹ họ Lý đúng không, bây giờ lại một lòng một dạ coi mình cũng là người nhà họ Lộ rồi à, mẹ cũng tự có suy nghĩ của chính mình đi có được không, bị người ta tẩy não thành như vậy rồi, mẹ không thấy đáng buồn sao?!
Quả thật tôi đã chịu đựng đủ lắm rồi.
Tôi gào thét một hồi, đang muốn rời khỏi đó thì lại bị mẹ tôi túm tóc giật lại rồi bà ấy ngồi phịch xuống đất, gào lên: Mọi người lại đây mà xem, đây chính là con gái tôi đây, tôi mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng nó lớn khôn mà nó đối xử với tôi thế này đây.
Trong công viên lúc này có khá đông người, vừa nghe thấy tiếng cãi vã liền ùn ùn kéo tới. Mặt tôi nóng bừng, từ nhỏ tới giờ, tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện gì mất mặt như thế này. Mọi người thi nhau chỉ trỏ, xầm xì to nhỏ.
Nhà tôi ở thuộc khu cao cấp, có sân vườn đủ cả, có thể đi dạo ở đó được, nhưng tôi cảm thấy hôm nay trời đẹp, đưa con ra công viên một lúc cho khuây khỏa, trong công viên không chỉ có người già tập thể dục mà còn có rất nhiều bà mẹ đưa con ra đây đi dạo. Những người xung quanh chưa chắc đều biết tôi nhưng xét cho cùng cũng ở gần khu vực này. Tiếng xấu này mà truyền ra, bị người ta hiểu lầm thì tôi sao còn có thể sống ở đây được?
Lúc này, em bé trong xe nôi dường như bị làm cho giật mình, oa lên một tiếng rồi khóc toáng lên. Thế nhưng bố mẹ tôi vẫn không ngừng chửi bới, vu oan, có vẻ như cố tình gây ra tai tiếng cho tôi, rằng được gả cho đại gia rồi bây giờ vong ơn bội nghĩa, không nhận bố mẹ mình.
Tôi vừa dỗ dành con vừa cự lại bọn họ, ầm ĩ cả một góc công viên, những người đến xem cãi cọ cũng càng lúc càng nhiều. Da đầu tôi giật lên từng hồi, ngứa ngáy.
Tôi kích động quá mới gào lên: Bố mẹ nuông chiều con trai đến như vậy khiến nó đâm người rồi bỏ chạy, loại người như nó đáng lẽ phải bỏ tù một thời gian dài mới đúng, pháp luật nước ta xử thế vẫn còn nhẹ đấy. Hơn nữa, tại sao bố mẹ không chịu nghĩ cho người bị nạn kia một chút vậy? Họ mới là người đáng thương... Bố mẹ có thời gian đến gây chuyện với con, chi bằng đi thăm người ta, xem người ta có chịu tha thứ cho con trai của bố mẹ không!
Có vài người có lẽ đã hiểu ra tình hình, cũng nói giúp tôi vài lời: Đúng là anh chị sai rồi, phải đi tìm nhà nạn nhân trước chứ.
Con tôi vẫn khóc ngằn ngặt, tôi có dỗ thế nào cũng không nín được, những ngón tay bé xíu cứ níu lấy người tôi, rúc đầu vào lòng tôi. Nước mắt tôi cũng vô thức tuôn trào, tôi không sợ cãi nhau, chỉ là làm mẹ rồi, tôi vô cùng nhạy cảm, chỉ cần con khó chịu một chút thôi, tôi đã cảm thây không chịu nổi rồi. Tôi nghĩ những ông bố bà mẹ đàng hoàng nào cũng đều sẽ như thế cả. Càng so sánh tôi lại càng thấy buồn, thế mới biết bố mẹ tôi rẻ rúng tôi đến mức nào, trong ký ức của tôi, họ chưa bao giờ yêu chiều, bế ẵm tôi. Tôi bỗng thấy mình thật đáng thương. Tại sao bố mẹ tôi lại như vậy chứ?
Tôi vì thái độ của họ mà đã từng trong một thời gian dài, tự ghét bản thân mình, tự phủ nhận chính mình, muốn biến mình thành một người hoàn toàn khác. Tôi không được coi trọng nên lúc nào cũng cảm thấy cô đơn, nỗi thất vọng đó hằn sâu trong trái tim, thế nên tôi mới có sự phản kháng mạnh đến vậy - không muốn kết bạn với ai, luôn cảm thấy không có ai đáng để mình nương tựa. Cho tới khi tôi gặp được Mã Thiên Lý, anh yêu chiều tôi hết mực, khiến tôi hiểu ra mình cũng đáng quý trong thế giới này.
Họ dựa vào cái gì mà cứ bắt nạt tôi mãi như thế chứ?!
Tôi hắng giọng một cái rồi mới bình tĩnh nói: Chắc hẳn bố mẹ quyết định sinh con ra là vì nghĩ con là một bé trai, nếu biết con là con gái thì các người đã sớm phá đi rồi.
Tuy tôi không chịu lùi bước nhưng xét cho cùng tôi chỉ có một mình, còn họ có tận hai người, hon nữa tôi còn phải dỗ dành con, sức chiến đấu dần không còn mấy nữa. Tôi gào đến mức lạc cả giọng, những người xung quanh cũng tập trung đến ngày càng đông. Bố mẹ tôi hết sức vô lý, tôi nói lý với họ thì họ xoay qua nói tôi bất hiếu, không về thăm bọn họ, tôi nói bọn họ làm bố mẹ cũng không ra dáng bố mẹ, đối xử tệ bạc với tôi, bọn họ liền nói tôi xấu xa, vô lương tâm... Lời qua tiếng lại khiến tôi chóng cả mặt.
Mặc dù xung quanh có rất đông người nhưng đây là việc riêng của gia đình nên cũng chẳng có ai muốn đứng ra khuyên can. Mọi người chỉ đứng xem cho vui, lúc nào to tiếng quá thì họ nói giúp vài câu mà thôi. Thế nhưng họ cũng thật ba phải, vừa nói tôi bất hiếu, không phải phận làm con, vừa nói bố mẹ tôi quá đáng, ác độc. Phút chốc, góc công viên như một cái chợ vỡ.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, định bỏ cả xe nôi, ôm con rời khỏi đó, thế nhưng bố tôi không chịu bỏ qua, kéo cánh tay tôi, giữ chặt lấy, nói: Mày đừng có đi... hôm nay không nói rõ ràng thì mày đừng hòng đi khỏi đây... Mày nói đi, việc của em trai mày, mày định làm thế nào?
Mặc kệ nó. Tôi nổi giận, tiếp tục gào lên. Bố bỏ tay con ra, con không còn lời nào để nói với các người nữa.
Lúc này mẹ tôi cũng hùng hổ lao tới, định tiếp tục nói chuyện phải trái. Bé con của tôi lại sợ hãi khóc thét lên, khản cả tiếng. Lúc ấy mới có một bác gái lớn tuổi thấy tình hình không ổn, vội ngăn mẹ tôi lại, khuyên nhủ: Người lớn nói chuyện với nhau được rồi, đừng làm gì để con trẻ sợ thế chứ.
Những người xung quanh cũng phụ họa theo: Dỗ dành đứa trẻ trước đi, đứa trẻ khóc bao nhiêu lâu rồi.
Bố mẹ tôi vẫn không chịu buông tha, đặc biệt là mẹ tôi, bà giật tóc tôi rất đau, hai tay tôi đang ôm con nên không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Đầu tôi đau quá, cứ cúi gằm xuống, tư thế này chẳng khác nào như đang khom lưng nhận tội với bố mẹ tôi vậy. Mặt tôi nóng bừng lên, nước mắt cứ thế trào ra, trong lòng căm hận vô cùng, mọi nỗi đau đớn về thể xác cũng không thể bằng nỗi đau tinh thần này.
Đúng lúc này, đám đông dường như bị ai đó gạt sang hai bên, vừa nhìn thấy đôi giày đang bước tới gần phía mình, nước mắt tôi lại dào dạt rơi xuống. Mã Thiên Lý đã đi làm về, có lẽ anh rẽ qua đây tìm mẹ con tôi rồi nhìn thấy cảnh này. Tôi vội nghiêng đầu, định mở miệng gọi tên anh, thế nhưng mọi lời cứ nghẹn trong cổ họng, không sao thốt ra nổi.
Khuôn mặt Mã Thiên Lý nghiêm lại, giọng nói vẫn hết sức kiềm chế: Thả tay ra!
Không biết có phải do khí thế của anh áp đảo mẹ tôi không mà bà ấy bỗng thả lỏng tay ra.
Lúc này, da đầu tôi đã bị bà ấy kéo đến tê dại, tôi thật không muốn gặp lại bọn họ nữa. Tôi vội đẩy đám người đang túm tụm xung quanh ra, cẩn thận cho con vào trong xe nôi, lắc chiếc chuông đồ chơi gắn trên xe, dỗ con nín khóc. Bé con của tôi có lẽ vì khóc quá lâu nên mặt đỏ gay gắt, mắt nhắm tịt lại, có vẻ như rất khó chịu. Tôi chưa bao giờ để con khóc như vậy, chúng tôi rất yêu thương đứa con này, không bao giờ muốn con phải chịu bất cứ sự tủi thân nào. Con bé vẫn cứ nức nở mãi. Tôi lật tìm bình sữa, cho con uống ít nước, vỗ về dỗ dành một hồi, con bé mới không khóc nữa.
Không biết Mã Thiên Lý đã nói gì với bố mẹ tôi, lúc anh quay lại chỗ tôi, đám người xem trò vui cũng đã tản đi gần hết.
Anh xoa đầu tôi, cúi xuống nói nhỏ: Được rồi, chúng ta về nhà thôi.
Trên đường về, tôi kể lại tình hình cho Mã Thiên Lý nghe.
Vì có con ở đó nên em không muốn cãi nhau với bọn họ, thế nhưng bọn họ nhất định không chịu để em đi, thật quá đáng!
Mã Thiên Lý không nói gì, sau khi về nhà cũng chỉ dặn dò bà vú giúp tôi bế con, rổi bảo tôi vào trong phòng ngủ với anh.
Tôi còn tưởng anh muôn ôm tôi, dỗ dành tôi sau phen kinh hãi vừa rồi. Ai ngờ tôi vừa mới ngồi xuống cạnh giường, anh đã đẩy tôi ngã xuống giường, đánh hai phát vào mông, mặc dù đánh không đau lắm nhưng lại khiến tôi giật bắn cả người.
Anh lúc nào cũng ăn nói nhẹ nhàng, lúc này lại nghiêm mặt, đứng ở đầu giường, dạy dỗ tôi: Đưa con đi cãi nhau có vui không?