Sau đó Mã Thiên Lý dừng lại một lúc, dường như anh có gì đó muốn nói với tôi nhưng có lẽ lại sợ làm tôi tổn thương hoặc khiến tôi không vui, nên đang do dự. Tôi dùng ánh mắt khuyên khích anh nói ra.
Lúc này Mã Thiên Lý mới nói: Thực ra đều tại anh cả, chăm sóc bảo vệ em một cách thái quá khiến em trở nên mẫn cảm với mọi chuyện... Tâm Ái, anh vẫn hy vọng em có thể... tích cực, vui vẻ một chút. Trước đây chúng ta khó khăn là vậy nhưng em chưa bao giờ suy nghĩ lung tung, bây giờ em càng không cần thiết phải như vậy.
Tôi ồ một tiếng, quả thực đã bị những lời này của anh làm cho chấn động. Chắc chắn anh suy nghĩ tới việc này nên mới do dự như vậy, tôi sợ nhất là anh lấy tôi ra so sánh với người trong ký ức của anh, bởi tôi biết tôi vốn không thể so sánh được với cô ấy.
Tôi trong ký ức của anh như một cây cỏ dại, mặc dù sống trong nghịch cảnh nhưng vẫn tràn đầy sức sống, còn tôi lúc này là gì, mầm cây trong nhà kính, chẳng ra gì cả, còn không có cả giá trị thưởng thức.
Không được, không được, tôi vội gõ vào đầu mình, cố gắng nghĩ: Tôi không thể cứ nghĩ ngợi lung tung như thế này mãi được, như vậy thì có gì đáng yêu chứ, tôi phải tích cực, lạc quan, yêu đời hơn.
Tôi cảm thấy Mã Thiên Lý nói cũng đúng, bây giờ tôi đã trở nên mẫn cảm, đa nghi hơn. Trước đây tôi đâu có như vậy, một phần cũng là do đi làm về mệt, chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ gì nữa, ngay cả com tôi còn chẳng buồn ăn nữa mà.
Tôi nghĩ mình phải mau chóng tìm được việc, có việc làm rồi, bận bịu thì sẽ không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, tôi lại phát hiện mình rất hay buồn nôn vào buổi sáng sớm. Tôi cũng không biết chứng bệnh này xuất phát từ đâu, sáng nào mỗi khi đánh rầng cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng tối đến lại không bị như vậy. Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, vì dù gì cũng chỉ là kiểu nôn khan vài cái rồi thôi, nhưng càng về sau tôi càng không thể đánh răng buổi sáng nổi nữa. Cảm giác buồn nôn đó ngày càng nhiều lên và rõ ràng hơn. Tôi còn nghi ngờ hay là mình bị viêm họng nhưng cũng không phải, họng tôi không hề sưng và đau.
Tôi chưa nói gì với Mã Thiên Lý vội, vì sợ anh sẽ lại dẫn tôi đi kiểm tra sức khỏe toàn diện thì phiền phức lắm. Có điều, vì anh quá quan tâm đến tôi nên chẳng mấy chốc đã phát hiện ra sự khác thường của tôi. Có lần tôi đang nôn ọe trong nhà vệ sinh thì anh nghe thấy, vội đến hỏi tôi làm sao. Tôi mới nói cho anh nghe chuyện gần đây mình hay bị nôn khan. Tôi vừa mới dứt lời thì Mã Thiên Lý đã nghiêm mặt, nói nhanh với tôi một câu: Em đợi một chút, anh ra ngoài rồi về ngay.
Tôi u sầu nhìn anh, chưa bao giờ tôi thấy anh hoảng hốt lo sợ đến thế này, còn không khoác áo khoác mà đi ra ngoài luôn, đến dép cũng không thấy.
Tôi vội nhắc anh: Dép lê, anh vẫn chưa thay kìa.
Thế nhưng anh cũng chẳng quan tâm, chỉ ở trước cửa vẫy tay với tôi rồi chạy mất. Cái anh chàng này, vội vàng như thế làm gì chứ?
Một lúc sau, anh hộc tốc chạy về, vào đến nhà còn thở hồng hộc, đưa cho tôi một thứ. Tôi nhìn mà tròng mắt suýt rớt ra ngoài, đó là một cái que thử thai.
Cái này là sao?
Anh nghi ngờ tôi có bầu rồi ư?
Tôi cười không ngậm miệng lại được. Chắc... không phải đâu. Chúng ta chẳng phải vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai sao?
Em cứ thử xem. Anh nghiêm túc nhìn tôi.
Nhìn ánh mắt anh, tôi cũng thấy căng thẳng, vội hít một hơi thật sâu, có thể như vậy không? Tôi có bầu rồi ư?
Tôi và anh hiện tại chưa có dự định sinh con, hơn nữa chuyện có bầu đâu có đơn giản như vậy. Trước đây, đồng nghiệp của tôi phải mất đến hai năm để chuẩn bị có bầu, nào là chăm sóc cơ thể, nên uống đủ các loại thuốc bổ, thế mà còn chưa có bầu được ấy chứ. Tôi và Mã Thiên Lý kết hôn chưa bao lâu, cũng không có dự tính sẽ sinh con ngay, sao có thể có bầu được đây?
Tôi bối rối bước vào phòng vệ sinh, xem tờ hướng dẫn sử dụng khá lâu rồi mới bắt đầu thử. Nhưng nhìn vào kết quả trên que thử thai, tôi lại chẳng hiểu gì, thế này là mấy vạch, như thế nào mới là có bầu, như thế nào là không có? Cái tờ hướng dẫn này cũng rắc rối quá đi, tôi đành xem lại lần nữa.
Tôi đang bận so sánh hình mẫu trên tờ hướng dẫn và que thử thai trên tay mình thì Mã Thiên Lý xông vào. Anh chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy que thử trong tay tôi, anh hẳn là có kinh nghiệm hơn tôi nhiều, xem xong kết quả thì bảo tôi mặc quần áo, thu dọn chút đồ rồi đi bệnh viện.
Trên đường đi, tôi cứ như đang nằm mơ vậy, trong bụng tôi đang có một mầm sống mới ư? Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, tôi may mắn đến thế sao, không cần chuẩn bị gì mà đã có thể mang bầu rồi? Thế nhỡ đâu nhầm thì sao nhỉ?
Chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện rồi chẳng mấy chốc đã kiểm tra ra kết quả, tôi quả thực đã mang bầu, cái thai vẫn còn nhỏ. Đối mặt với sự việc này, tôi cũng không biết nên có tâm trạng như thế nào. Việc này quá sức bất ngờ, tôi và Mã Thiên Lý mới vừa kết hôn, mà chúng tôi cũng chưa muốn có con sớm như vậy. Tôi thực sự còn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này. Có điều, con cái là của Trời ban, giờ chúng tôi đã có con rồi, nhất định phải gìn giữ cho thật tốt.
Tôi không biết lúc này mình nên vui hay buồn, vui vì có con, buồn vì sắp bước vào giai đoạn mất tự do, thế nên cứ ngơ ngẩn cả người, có chút mơ hổ, còn không biết cảm giác làm mẹ sẽ như thế nào!
Thế nhưng tôi vẫn chau mày phàn nàn với Mã Thiên Lý: Chẳng phải chúng ta đã nói rõ ràng với nhau rằng anh toàn quyền phụ trách việc tránh thai này rồi hay sao? Thê mà giờ em lại mang bầu rồi. Anh tính sao đây?
Mã Thiên Lý không nói gì, chỉ nắm lấy tay tôi, đợi tôi bình tĩnh lại, mới hỏi: Em có muốn sinh con không?
Anh hỏi cái gì vậy? Tôi bực mình, hích cùi chỏ vào người anh. Anh nói thừa cái gì vậy? Đã mang thai rồi, chúng ta cũng đâu phải là chưa kết hôn, đương nhiên là sinh rồi.
Thê nhưng việc này cũng bất ngờ quá!
Tôi cúi đầu, áp vào trước ngực Mã Thiên Lý, u sầu nói: Đúng là khiến người ta trở tay không kịp mà.
Sau đó bỗng nghĩ tới một việc, tinh thần của tôi liền sa sút. Thiên Lý, em thật có lỗi với anh, có lỗi với con, anh luôn không muốn để em ra ngoài ăn lung tung, nhưng mấy hôm trước em có cùng Vương Thắng Nam ăn rất nhiều đồ linh tinh... Em cũng thật tham ăn quá. Em không dám nói với anh, hôm đó chúng em đã ăn canh tê cay vỉa hè, kiểu quán còn không có nổi một cái bạt che, cũng không biết có đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm không, nhưng mùi vị rất ngon, nên em không nhịn nổi. Nếu biết mình có bầu thế này thì chắc chắn em đã không dám ăn lung tung như vậy rồi.”
Mã Thiên Lý vốn bị tôi làm cho giật mình, sau khi nghe thấy những lời này của tôi thì thở phào một hơi, sau đó vỗ vỗ vào lưng tôi, an ủi: Không sao, em trong ký ức của anh còn ăn nhiều hơn như thế, lúc em mang bầu Tráng Tráng toàn thích ăn tôm hùm cay vỉa hè, em kêu tôm sống đắt nên em hay nhặt những con vừa mới chết... Lần nào cũng ăn một đĩa đỏ lừ, đến mức bị bón rồi mà vẫn không chịu thay đổi thói quen ăn uống.”
Đúng là kiểu ông nói gà, bà nói vịt, tôi bực mình đánh vào bụng Mã Thiên Lý, cảnh cáo anh: Mã Thiên Lý, sau này anh không được phép nói những chuyện thiếu lãng mạn như vậy nữa, những từ như táo bón hay nôn ọe đều không được phép nói, sau này chỉ có thể nói em rất xinh đẹp, lúc có bầu là khuôn mặt từ mẫu, anh biết chưa?
Mã Thiên Lý nhìn tôi vẻ bất đắc dĩ rồi trả lời: Từ mẫu thì lúc đó không cảm nhận được nhiều lắm nhưng rối loạn nội tiết tố dẫn đến tính tình nóng nảy thì bây giờ đã thể hiện rồi.
Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, trái ngược hẳn với vẻ lo lắng và thấp thỏm của tôi, Mã Thiên Lý vẫn có vẻ rất bình tĩnh, không giống phần lớn đàn ông sau khi biết mình được làm bố thì vui mừng hớn hở mà nhảy cẫng lên hoặc ôm lấy vợ xoay một vòng. Vẻ mặt này của anh không phải mừng rõ, cũng không phải ngạc nhiên, chỉ khẽ mỉm cười, nắm lấy tay tôi.
Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe rồi, anh mới nói với tôi một câu: Tâm Ái, chúng ta lại sắp có baby rồi.
Tôi luôn nghĩ anh lớn tuổi như vậy sẽ không nói mấy từ như baby gì đó, thế nhưng giờ nghe thấy anh nói vậy, lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tôi mỉm cười, chọc vào eo anh. Đừng làm em cảm thấy xấu hổ thế chứ!
Anh chắc hẳn là rất mong muốn sống cuộc sống gia đình có ba người.