Nhà Có Chồng Ngoan

Chương 50 - Chương 17.4

Trước Sau

break
Trên đường về, tôi rất muốn hỏi Mã Thiên Lý ban nãy Tần Ức Đông rốt cuộc muốn nói gì, nhưng xem ra Mã Thiên Lý vẫn chưa muốn nói cho tôi biết, vậy nên tôi cũng không nên hỏi anh bất cứ điều gì phải không?

Tôi đang do dự thì dường như Mã Thiên Lý đã đoán ra được suy nghĩ của tôi. Lúc dừng đèn đỏ, anh liền cười giải thích với tôi: Trong mắt nhiều người, có lẽ anh không bình thường, lúc làm việc cũng rất võ đoán, khi thì rất hòa nhã, khi lại rất tàn độc.

Tôi không đáp lời nhưng nghe anh nói, tôi cũng hiểu đôi chút. Cũng phải thôi, anh biết rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai mà, cho nên đối với một số người, chắc chắn anh là người giữ đằng chuôi rồi.

Mã Thiên Lý tiếp tục nói: Hai chúng ta quả thực đã từng nếm trải rất nhiều chuyện buồn vui, lúc đó chúng ta trong cảnh khốn khó vẫn tìm được niềm vui, coi những khó khăn, cay đắng là thử thách của cuộc đời. Thế nhưng khi anh có cơ hội và năng lực chuyển đổi thế cuộc rồi thì những cay đắng đó không đáng để tồn tại nữa, anh phải chặn đứng nó ngay từ đầu. Giọng nói của anh vẫn rất thản nhiên, không có vẻ gì là đang tức giận.

Tôi lại cảm thấy hơi sợ, việc anh báo thù Tiêu Tịnh Phương, việc anh giúp tôi đối phó với Triệu Yến Yến, càng nghĩ càng cảm thấy anh đã làm hơi quá. Nhưng lần nào anh cũng có lý do chính đáng nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này nghe anh nói vậy, tôi bỗng nghĩ không biết anh đã báo thù bao nhiêu người? Còn có bao nhiêu người anh sẽ tiếp tục báo thù? Anh làm như vậy liệu rằng thực sự tốt với anh, với chúng tôi hay không?

Anh có vẻ quá chìm đắm với những chuyện trong quá khứ rồi, có những chuyện và có những người rõ ràng có thể tránh được nhưng anh lại không tránh mà muốn báo thù nhiều hơn. Anh như vậy có phải là quá đáng sợ rồi không?

Tôi lại nhớ tới chuyện của Đỗ Sa Sa, từ trước vẫn thấy rất kỳ lạ, giờ nghe anh nói vậy, tôi liền hỏi anh ngay: Thiên Lý, Tân Vũ là của gia đình anh có phải không?

Mã Thiên Lý khựng lại vài giây, rất nhanh sau đó đã hiểu ra ý của tôi, liền nói: Em muốn hỏi chuyện của Đỗ Sa Sa phải không? Chuyện đó không trực tiếp liên quan tới anh, anh chỉ cho cô ta một cơ hội, đi như thế nào là do tự cô ta lựa chọn.

Có lẽ sắc mặt của tôi không được tốt lắm, Mã Thiên Lý liền đưa tay ra, nắm lấy tay tôi vẻ an ủi. Tay tôi lúc này rất lạnh, mà không, cả người đều lạnh toát cả rồi.

Anh chỉ để những người đó nhận được điều mà họ đáng được nhận. Mã Thiên Lý bình thản nói: Anh không phải người tốt nhưng có thể tự nhận là không làm chuyện gì thẹn với lòng mình.

Tôi vô cùng kinh hãi, anh làm đến như vậy mà không thẹn với lòng sao? Tôi không biết Mã Thiên Lý lại là người như vậy đấy, lòng báo thù của anh lớn quá rồi!

Trong thâm tâm tôi thấy thực sự ngại ngùng, cũng không biết nên nói gì, muốn khuyên anh mở lòng, nên nhìn về tương lai, đừng quá bận tâm tới quá khứ nữa, nhưng bản thân anh đã từng trải qua những chuyện đó, ấn tượng chắc chắn vô cùng sâu đậm, những lời tôi nói, chắc gì anh đã để tâm.

Cả dọc đường tôi đều im lặng, vốn nghĩ anh sẽ an ủi mấy câu nhưng anh còn kiệm lời hơn cả tôi.

Tối đó khi đi ngủ, tôi thấy anh gối tay sau đầu, suy nghĩ gì đó, lòng đầy tâm sự biểu hiện cả ra mặt. Tôi quả thật không nhịn nổi nữa, vội ghé lại gần hỏi anh đang nghĩ gì.

Mã Thiên Lý chỉ nói qua loa một câu: Vài chuyện linh tinh thôi.

Tôi hiếu kỳ nhìn vào mắt anh, muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì nhưng dù thế nào anh cũng không chịu nói mà chỉ vỗ vỗ vào bên cạnh ý bảo tôi nằm xuống, rồi anh nghiêng người ôm lấy eo tôi, dỗ tôi ngủ như dỗ con nít.

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi lung tung về những việc và những người xung quanh mình.

Thực ra nghĩ kĩ lại, Mã Thiên Lý, Tiêu Tịnh Phương và Tần Ức Đông đều không giống nhau. Tiêu Tịnh Phương thì có chút thần bí, thường ngày như một kẻ lông bông nhưng lúc làm việc lại hiệu quả đến bất ngờ. Tần Ức Đông thì thuộc kiểu vui buồn thất thường, bình thường khá tốt nhưng có lẽ trong lời nói có giấu kim châm, mà qua lần tiếp xúc này, tôi mới thấy Tần Ức Đông rất biết cách ngụy trang cho bản thân, mọi sự hỷ nộ ái ố trên nét mặt hắn ta đều không thể phân biệt được thật giả.

Khi chưa gặp Tần Ức Đông, tôi còn tưởng Mã Thiên Lý rất biết khống chế cảm xúc của mình nhưng bây giờ tôi mới hiểu, Mã Thiên Lý không phải luôn khống chế được cảm xúc mà phần lớn cảm xúc của anh đều rất lạnh lùng, kiểu không chút biểu cảm vậy, chỉ khi tiếp xúc với tôi, anh mới để lộ nụ cười ấm áp. Trên thực tế, anh là người không được người khác yêu thích cho lắm, anh cũng chỉ cùng lắm là lịch sự với mọi người mà thôi. Nhưng Mã Thiên Lý cũng có ưu điểm riêng của anh, rất trầm tĩnh, có sóng to gió lớn đến đâu cũng không gục ngã, suy nghĩ lại sâu sắc, có chút khiến người khác không nắm bắt được.

Tôi là vợ anh mà còn không dám vỗ ngực tự xưng là mình hiểu nhiều về anh, ngoài biết được tình cảm của anh dành cho tôi ra thì những suy nghĩ, những việc làm của anh tôi đều thấy rất mơ hồ, có lẽ người khác lại càng thấy anh thần bí hơn. Thảo nào Tần Ức Đông lại hiếu kỳ về con người Mã Thiên Lý và tò mò về mối quan hệ của chúng tôi đến vậy, nên hắn ta mới muốn thăm dò tin tức từ tôi.

Có điều, anh đã sống lại, đã có thể thay đổi được vận mệnh cuộc đời, đâu nhất thiết phải cố chấp với những ký ức của quá khứ như vậy. Những chuyện đó đối với anh bây giờ đều chẳng có nghĩa lý gì nữa rồi, anh nên bắt đầu lại từ đầu mới phải. Khi đã biết trước ai là người xấu, nơi nào không nên đi, anh chỉ cần tránh là được mà. Anh làm đến bước này chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Tôi từng nói với Mã Thiên Lý về chuyện này vài lần rồi nhưng lần nào nghe xong, anh cũng chỉ ừ một tiếng cho qua chuyện, như thể muốn né tránh, không muốn ai nhắc tới chuyện đó vậy. Ngay cả khi tôi nói một cách thấm thía hơn, anh cũng chỉ vuốt tóc tôi rồi dỗ dành: Anh biết chừng mực, em đừng quá lo lắng.” Vậy nên trong lòng tôi thấy rất buồn bực, không hiểu Mã Thiên Lý cố chấp như vậy rốt cuộc là vì lý do gì? Chẳng lẽ ở thế giới kia đã xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm sao?

Tôi càng nghĩ càng thấy phiền não, cuối cùng không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa, liền gọi điện cho Vương Thắng Nam, hẹn cô ấy ra ngoài để giải tỏa tinh thần nhưng lại không thể đem những chuyện buồn bực đó ra để nói thật với cô ấy được, chỉ đành bịa ra mấy câu chuyện phiền não. Ai ngờ Vương Thắng Nam vừa nghe xong, liền quở trách ngay: Chị thì có gì mà phiền, một bà cô chưa chồng như em mới phiền đây, vợ đại gia như chị thì có gì mà phải phiền não?!

Tôi thở dài, gục xuống bàn, sầu não lẩm bẩm: Em tưởng cứ là người có tiền thì không có chuyện buồn bực à?

Vưong Thắng Nam vội nâng đầu tôi lên, nói: Này, cái bàn này bẩn lắm, không biết bao nhiêu vi trùng vi khuẩn đâu, chị đừng có nằm bò ra như thế.

Chúng tôi đang nói chuyện thì tôi nghe thấy có người gọi tên tôi. Tôi quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp đang tiền gần về phía này. Sững lại một lúc tôi mới chợt nhớ ra, đây chẳng phải là đồng nghiệp làm cùng tôi ở công ty cũ, người có bầu từng bị Triệu Yến Yến o ép phải rời khỏi công ty đây sao?

Đồng nghiệp cũ khó có dịp gặp lại, tôi vội đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi chị ta: Ôi, lâu lắm rồi không gặp, chị có khỏe không?

Vẫn vậy thôi, nói chung cũng tìm được một công việc làm tạm. Chị ta thở hồng hộc, bước tới bên cạnh tôi.

Vưong Thắng Nam vội ngồi xích sang bên để nhường chỗ. Chị kia cũng không khách sáo, ngồi thẳng xuống ngay bên cạnh Vương Thắng Nam, mặt mày hớn hở buôn chuyện với tôi: Haiz, em còn làm việc ở đó không? Triệu Yến Yến chẳng phải đã bị đuổi việc rồi sao, dạo trước chị thấy cô ta đang phát tờ rơi dọc đường... Ái chà, trông cô ta gầy guộc đến mức khó coi, khuôn mặt thì già nua, dễ phải già đi hai mươi tuổi ấy chứ.

Ba chữ Triệu Yến Yến khiến tôi giật mình.

Sau đó chị liền gọi điện cho đồng nghiệp cũ, chị Lý làm ở kho mà có khuôn mặt dài dài ấy. Chị Lý nói Triệu Yến Yên hình như đắc tội với người ta nên bị đuổi khỏi công ty, mà thế lực của người đó có vẻ rất lớn, không chỉ cô ta, đến cả chồng cô ta cũng bị đuổi việc, sau đó cả hai đều khó tìm việc, cuối cùng chỉ có thể đi phát tờ rơi hoặc làm những việc tay chân gì đó để kiếm kế sinh nhai.

Tôi nghe thấy thế thì không khỏi bất ngờ.

Chị đồng nghiệp kia lại tiếp tục buôn: Nhưng chị biết cô ta sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng, loại đàn bà đó, em có biết thời gian đầu cô ta ghê tởm thế nào không? Lúc chị có bầu vẫn đi làm bình thường mà, chắc em còn nhớ chứ, rồi Triệu Yến Yến được chuyển tới phòng mình. Có một hôm giám đốc yêu cầu chị phô tô ba bộ tài liệu, chị nói để chị tự phô tô nhưng Triệu Yến Yến quá lợi hại, đẩy chị sang một bên, còn nói ngon nói ngọt một câu chị, hai câu chị, cứ nhất định đòi phô tô giúp chị. Lúc đó chị còn nghĩ cô ta là người mới, muốn lấy lòng chị nên chị để cho cô ta phô tô thôi, ai ngờ cô ta lại phô tô thiếu mấy trang, lúc chị đưa cho giám đốc thì bị mắng... Bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó hẳn là cô ta đã cố tình làm như vậy. Bởi khi ấy, chị vốn định đếm lại số trang thì cô ta nói cô ta đã đếm đủ rồi, chị không phải đếm lại nữa... Sau đó thì cô ta càng ngày càng quá đáng, có mấy lần giám đốc vừa dặn dò chị làm việc xong thì đã thấy cô ta làm nhanh hơn, đem đi nộp rồi. Chị thì đang mang bầu, cơ thể nặng nề, làm sao nhanh bằng cô ta được. Không những thế cô ta còn luôn nói xấu sau lưng chị... Nói chung sau này biết cô ta bị như vậy, chị rất vui mừng, một con người thủ đoạn, ghê tởm như vậy đáng bị trừng phạt! Muốn thể hiện bản thân trước mặt sếp thì thiếu gì cách, sao phải hãm hại người khác làm gì chứ?!

Chị ta còn nói thêm vài câu chuyện nữa, sau đó tạm biệt tôi rồi rời đi. Vương Thắng Nam biết được chút chuyện của Triệu Yến Yến, liền nói: Cái cô Triệu Yến Yến đó cũng nham hiểm thật đấy, nhưng cô ta đúng là gặp báo ứng rồi, giờ phải sống khổ sở như vậy.

Vương Thắng Nam nói xong mới để ý thấy sắc mặt khó coi của tôi. Rổi cô ấy như nghĩ đến việc gì, trợn mắt nói: Việc của chồng Triệu Yến Yến không chừng là do anh Mã Thiên Lý nhà chị làm đấy, nhưng chắc không thể thế chứ, làm vậy thì hơi quá đáng, đó chẳng phải là đẩy người ta đến chỗ chết hay sao?

Những lời này của Vương Thắng Nam khiến tôi không khỏi ngại ngùng, tôi không muốn cô ấy vì việc đó mà có định kiến với Mã Thiên Lý, vội nói: Em nghĩ gì vậy, Thiên Lý nhà chị đâu phải hạng người như vậy, hơn nữa bọn chị có lý gì phải giày vò những người đó, bọn họ so với bọn chị có sự khác biệt quá lớn, đối phó với bọn họ thì được cái gì chứ.

Vương Thắng Nam nghĩ thấy cũng đúng, nên không đề cập tới chuyện đó nữa.

Nhưng trong lòng tôi lại thấp thỏm không yên, một lúc sau mới do dự hỏi cô ấy: Thắng Nam, chị hỏi em một chuyện nhé, giả sử có một người em biết hắn chắc chắn sẽ hại em, đối với em không tốt, còn luôn tìm cách bắt nạt em, khi em có cơ hội lật ngược thế cờ, em sẽ khinh bỉ không thèm quan tâm đến hắn hay em sẽ xử lý hắn thật thích đáng?

Chọn một trong hai sao? Có lẽ Vương Thắng Nam bị câu hỏi của tôi làm cho ngơ ngẩn. Chị nói xem, đến lúc nào em mới bỏ được cơn nghiện uống trà sữa trân châu đây, rõ ràng biết là làm từ nhựa mà vẫn không thay đổi được.

Tôi cốc cho cô ấy một cái, gặng hỏi: Nơi này làm gì có loại đó, haiz, em đừng quan tâm đến trà sữa nữa, em trả lời chị đi chứ.

Lúc này Vương Thắng Nam mới nói đúng vào chủ đề: Còn phải xem chị có né tránh được không hoặc phải xem phương thức bắt nạt của người đó như thế nào, nếu hắn muốn chặn con đường sống của mình thì nói thật chắc chắn em sẽ không tha cho hắn. Nếu chỉ là kiểu người ngáng chân em một cái thôi thì quan tâm tới hắn làm gì cho bận lòng. Nhưng em nghĩ đa phần con người ta đều thích báo thù, những người cho qua chuyện bây giờ hiếm lắm, phàm là con người thì đều muốn ân oán rõ ràng mà.

Mâu thuẫn của tôi chính là ở chỗ này, tôi không thể một mực trách cứ Mã Thiên Lý được, xét cho cùng thì những việc anh làm đều là vì tôi, hơn nữa nhân phẩm của những người kia quả thực có vấn đề.

Có điều đối với chuyện của Triệu Yến Yến, hình như anh xử lý hơi quá tay, để cô ta mất việc là được rồi, hà tất phải triệt tận gốc kế sinh nhai của cô ta?

Lúc về đến nhà, tôi liền nói chuyện này với Mã Thiên Lý.

Kết quả Mã Thiên Lý chau mày, có vẻ rất bất mãn, nói: Tâm Ái, em suy diễn nhiều quá rồi, anh đâu phải một tên biến thái, sao có thể làm những chuyện hạ đẳng như vậy. Những gì Triệu Yến Yến gặp phải, chỉ có thể nói là do cô ta tự làm tự chịu, tự gánh lấy hậu quả, tự đẩy mình vào chỗ bi ai. Em chắc hẳn cũng đoán ra rồi đấy, ban đầu là do cô ta khá may mắn mới vào được phòng ban của em, nếu chỉ dựa vào năng lực thực sự của cô ta thì không thể nào bước chân vào đó được. Hơn nữa, mọi suy nghĩ của cô ta đều chỉ dành cho việc mưu tính hãm hại người khác để mình giữ vị trí độc tôn, cô ta không hề có năng lực gì trong công việc cả, thế nên dù là làm việc ở đâu thì cũng thế thôi, nếu lãnh đạo tinh ý ra sẽ biết được bản chất thật của con người cô ta.

Nghe Mã Thiên Lý nói vậy, tôi mới thở phào một hơi, tôi chỉ sợ anh vì báo thù mà làm những việc trái với đạo lý. Mã Thiên Lý vừa nhìn thấy biểu cảm của tôi thì lập tức đoán được ra tôi đang nghĩ gì.

Anh vừa cắt rau vừa giải thích: Lúc mới sống lại một lần nữa, anh đã làm rất nhiều việc quá đáng, lúc đó em không ở bên cạnh anh, anh luôn cảm thấy đau khổ, luôn muốn tìm nơi trút bỏ nỗi buồn nhưng đến khi tìm được em rồi thì anh hiếm khi làm như vậy nữa. Hơn nữa, Tâm Ái à, anh là người thế nào chẳng phải em hiểu rõ nhất hay sao, những người mà anh báo thù đó, kẻ nào cũng có vấn đề về nhân phẩm cả.

Tôi lặng lẽ gật đầu, ôm eo Mã Thiên Lý, nhỏ nhẹ nói: Nhưng lần trước khi em nói với anh rằng hãy trút bỏ quá khứ, chúng ta là chúng ta, đừng luôn nghĩ tới những việc chưa xảy ra nữa, anh chưa đồng ý với em. Em rất lo lắng.

Đối với những gì anh đã trải qua, có những người và có những việc anh tạm thời không thể bỏ qua được. Mã Thiên Lý đặt cọng rau trong tay xuống, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, sau đó quay sang ôm lấy tôi. Nhưng anh đồng ý với em, anh sẽ thử làm như vậy.

Thấy tôi tỏ vẻ nhẹ nhõm, Mã Thiên Lý lại nâng cằm tôi lên, nói: Nhưng Tâm Ái, sau này em cũng đừng nghĩ ngợi lung tung nữa nhé, em không nên là người như vậy.
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc