Gần đây, Mã Thiên Lý ngày càng khiến tôi say mê. Tôi cũng không biết rốt cuộc anh nghĩ gì mà tôi chỉ tiện miệng nói một câu thôi, anh liền dành cả một buổi chiều để làm đồ ăn cho tôi, còn dành nhiều thời gian đưa đón tôi đi làm nữa. Nhưng tuyệt nhiên không nhắc tới việc để tôi tự lái xe, cho dù tôi nhiều lần ngầm nói rằng trong gara của anh có nhiều xe như vậy, không đi cũng phí, anh lại giả vờ như không hiểu ý, chỉ “ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm. Tôi cũng không đề cập chuyện xe cộ với Mã Thiên Lý nữa, nói chung tôi không có cơ hội nào để lái xe, thường ngày muốn đi đâu, chỉ cần nói với anh một câu, anh sẽ lập tức đưa tôi đi.
Khi Vương Thắng Nam đến nhà tôi chơi lần nữa, cô ấy có vẻ rất thích thù chiếc Ferrari màu đỏ, cứ liên tục hỏi tôi có thể lái thử một vòng không. Tôi cũng thấy lạ, không hiểu sao trước đây Mã Thiên Lý mua chiếc xe này để làm gì, thường ngày ra ngoài anh đều đi chiếc Audi, chiếc này lúc yêu tôi cũng chỉ chạy có mấy lần, sau đó không thấy anh lái nữa.
Con người anh khi chưa hiểu rõ thì còn thấy rất tốt, nhưng sau khi sống cùng nhau, tôi mới hiểu anh là người thế nào, rõ ràng chỉ muốn sống đơn giản hết mức, không hề muốn phô trương. Những người xung quanh tôi, ngay cả Giám đốc bộ phận cả tôi cũng không giống anh, rất tỉ mĩ kĩ lưỡng trong việc tính toán cho cuộc sống thường ngày, cuộc sống của chúng tôi chẳng khác nào những cặp vợ chồng bình thường trên thế giới này. Dù là tự nấu cơm hay thỉnh thoảng ra ngoài ăn tiệm, anh cũng làm hết sức đơn giản. Anh không quá coi trọng việc ăn mặc, ngoài bộ quần áo hàng hiệu khiến người ta giật mình ra thì chỉ khoác ngoài chiếc áo bình thường tiện mua ở cửa hiệu ven đường. Ngay cả tất hạ giá mười tệ ba đôi mua trong siêu thị, anh cũng đi như thường. Tôi quen anh lâu như vậy, lúc mới yêu anh cũng chỉ mua cho tôi mấy cái túi xách hàng hiệu, còn khi thực sự sống với nhau rồi thì anh lại không mua những thứ xa xỉ như vậy cho tôi nữa, có chăng cũng chỉ là những bộ quần áo, giày dép bình thường. Tuy nhiên tôi lại rất thích anh mua những thứ bình thường như thế cho tôi hơn, ít ra thì khi dùng tôi cũng thấy thoải mái, không giống như những chiếc túi xách hơn hai mươi vạn tệ kia, lúc nào cũng như đang cầm hai mươi thỏi vàng trong tay vậy, cứ lo nơm nớp chúng sẽ bị bẩn hoặc mất cắp.
Thời gian gần đây, Mã Thiên Lý rất bận, công việc của anh không cố định, lúc bận thì không phân biệt ngày hay đêm nhưng khi rảnh rỗi lại có thể làm người nội trợ gia đình 24/24.
Chủ nhật tôi vốn muốn xem phim tại nhà với anh, sau đó làm vài món để cùng ăn uống, nghỉ ngơi nhưng anh lại có việc, tôi đành gọi Vương Thắng Nam tới chơi. Vương Thắng Nam thì một mực đòi lái thử chiếc xe thể thao cho đỡ thèm. Tôi đành phải đi tìm chìa khóa xe trong ngăn kéo, trong lòng không khỏi lo lắng. Vuong Thắng Nam mới học lái xe mấy năm trước, chưa từng lái trên đường phố, không biết có đảm bảo an toàn không đây?
Vương Thắng Nam vội bảo đảm với tôi: “Tâm Ái, chị yên tâm đi, em đâu có lái vào khu đô thị đông dân cư, em chỉ lái một vòng ở gần đây thôi, sẽ chạy rất chậm mà.”
Ở gần chỗ này đúng là có một con đường rất ít xe cộ qua lại, tôi liền đi cùng chỉ đường cho cô ấy. Đúng là Vương Thắng Nam lái rất ổn.
Mọi việc rất thuận lợi nhưng khi đến đoạn rẽ thì thật đen đủi, bất thình lình một chiếc xe ba bánh lao tới, chiếc xe này chạy ẩu, lạng lách lung tung, không tuân thủ nguyên tắc giao thông. Vương Thắng Nam vốn có thể tránh được nhưng tôi bị giật mình, kéo tay cô ấy một cái. Chiếc xe của chúng tôi quệt phải cộc đá làm dải phân cách đường, tuy va chạm không mạnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Tôi vội xuống xe xem tình hình, lập tức nghẹt thở, một vết xước dài, nhìn rất rõ.
Vương Thắng Nam cũng biết mình đã gây họa, sắc mặt liền tránh bệch. Tôi thấy vậy liền cố tỏ vẻ bình thường, an ủi cô ấy: “Không sao đâu, đã có công ty bảo hiểm lo rồi.”
“Nhưng tiền sửa chữa loại xe này rất đắt đấy.” Vương Thắng Nam nghĩ một lúc liền nói: “Chị thử gọi cho ông xã chị xem có cần gọi công ty bảo hiểm tới xem uôn không.”
Tôi có chút hoang mang lo sợ, sau khi nghe Vương Thắng Nam nói vậy, liền lấy di động ra gọi cho Mã Thiên Lý. Điện thoại đổ vài hồi chuông thì anh nhấc máy, nghe tiếng ồn thì hình như anh đang họp thì phải.
Toi đang định lên tiếng thì Vương Thắng Nam nhanh tay giật lấy điện thoại trong tay tôi, nói với Mã Thiên Lý ở đầu dây bên kia: “Quả là áy náy quá, em là Vương Thắng Nam, việc hôm này đều do em cả, một mực đồi mượn xe của anh để lái… chính là chiếc màu đỏ đó… sau đó không cẩn thận liền… À… không sao, không sao… người không việc gì…”
Tôi nghe thấy vậy, vội lấy điện thoại, cái cô nàng Vương Thắng Nam này chắc sợ tôi bị ông xã mắng đây mà, nhưng tôi đâu phải kiểu người bỏ mặc bạn bè như vậy.
“Thiên Lý, anh đừng trách Thắng Na, em cũng có trách nhiệm trong việc này, tại em kéo cô ấy, chứ nếu không cô ấy đã có thể tránh được rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, tim tôi bỗng thắt lại, tôi biết chắc chắn Mã Thiên Lý sẽ giận, nhưng không nghĩ anh lại giận đến mức không muốn nói gì với tôi.
Tôi vội vàng xin lỗi: “Em sai rồi, Thiên Lý, nhưng việc xảy ra rồi, anh xem có cần gọi công ty bảo hiểm đến hiện trường không?”
Mã Thiên Lý vẫn không nói gì, trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng nói rất nhỏ, hình như anh đang đứng ở xa để căn dặn gì đó với người khác, sau đó mới nói vào điện thoại: “Tâm Ái, em đứng cách đường cái xa một chút, tìm chỗ nào an toàn, anh tới ngay bây giờ đây, em nhất định phải chú ý an toàn, biết chưa?”
Tôi ngơ ngẩn gật đầu, Vương Thắng Nam lộ vẻ lo lắng nhìn tôi. Trong lòng tôi cũng thấp thỏm không yên nhưng để Vương Thắng Nam khỏi lo, tôi cố tỏ ra vẻ tư nhiên. “Không sao đâu, cũng đâu phải đâm đến mức hỏng xe, chỉ là một vết xước nhỏ thôi.”
“Một vết xước của xe này cũng khiến người khác phải nôn ra máu đấy.” Vương Thắng Nam thở dài, nói. “Nếu hư anh nhà chị giận quá thì số tiền này để em trả vậy.”
Tôi liền ngắt lời Vương Thắng Nam: “Em đang đùa gì thế, đừng nói là bạn bè, kể cả là người không quen biết, chị cũng không thể để một mình em chịu toàn bộ trách nhiệm được.”
Trong lúc tôi và Vương Thắng Nam đang tự nhận trách nhiệm về mình thì Mã Thiên Lý đã tới nơi. Chứng tỏ anh đã lái xe rất nhanh, tôi quen biết anh lâu vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy xe của anh có thể đi nhanh đến vậy.
Anh mở cửa xe bước ra rồi chạy nhanh đến bên tôi, đầu tiên là xem xét tôi một lượt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, sau đó mới ôm lấy tôi, noi: “Em không sao là tốt rồi.”
Vương Thắng Nam vốn đang rất lo lắng, lúc này nhìn thấy anh ôm lấy tôi như vậy thì cười không khép nổi miệng. Tôi cũng kinh ngạc, đồng thời cảm thấy Mã Thiên Lý có gì đó là lạ, có nhất thiết phải khoa trương như vậy không? Rõ ràng là tôi đã nói trong điện thoại là mình không việc gì rồi mà. Nhưng Mã Thiên Lý vẫn một mực bảo tôi phải đi kiểm tra sức khỏe, hơn nữa còn chẳng hỏi han gì đến cái xe kia, càng đừng nói tới vết xước trên xe.
Bộ dạng lo lắng của anh khiến Vương Thắng Nam cũng không chịu nổi, vội vàng giải thích: “ Không đâm thẳng vào dải phân cách, chắc chắn không thể có vấn đề gì về sức khỏe được, thậm chí còn chẳng bị sốc nữa kìa.”
Lúc đó Mã Thiên Lý mới thở phào một hơi, nhưng vẫn kiên quyết muốn đưa tôi đi kiểm tra sức khỏe. Lân đầu tiên tôi thấy anh kích động đến thế, trong thâm tâm tôi không khỏi có suy nghĩ nếu chỉ là quan tâm thôi thì có phải anh đang làm quá rồi không?
Việc Mã Thiên Lý kiên quyết đưa tôi đến bệnh viện khiến Vương Thắng Nam không thể ngăn cản nữa. “Nói vậy thì… Tâm Ái, chị cứ thử đi kiểm tra xem sao…”
Tôi đoán kiểu lo lắng này của Mã Thiên Lý đã khiến Vương Thắng Nam giật mình rồi. Tôi buồn bực cùng Mã Thiên Lý lên xe. Lần này có tài xế theo anh, vừa lên xe, anh liền nói với tài xế nơi cần đến.
Lần đầu tiên tôi thấy Mã Thiên Lý đem theo cấp dưới. Hằng ngày đi cùng tôi, anh thường tự lái xe, ngay như lúc kết hôn có rất nhiều người giúp đỡ trong hôn lễ nhộn nhịp tôi cũng không phân biệt được đâu là người của Mã Thiên Lý, đâu là người của công ty tổ chức. Tuy nhiên, tôi biết một số người vẫn luôn đi theo anh nhưng vì anh chưa chính thức giới thiệu với tôi, nên tôi vẫn luôn ở trong trạng thái mơ hồ. Bây giờ, tôi mới phát hiện thì ra anh còn có lái xe riêng.
Mà chiếc xe này không phải là chiếc Audi anh thường lái, nhìn biểu tượng thì chắc là Mercedes-Benz. Hình như Mã Thiên Lý lúc trước có nói anh có một chiếc Mercedes-Benz đang mang đi đại tu thì phải, chẳng lẽ lại là chiếc này? Cà dọc đường tôi cứ suy nghĩ mãi nên rất nhanh đã tới được bệnh viện.
Hình như Mã Thiên Lý rất quen với bệnh viện này, cũng không cần lấy sổ mà đưa tôi đi thẳng vào trong. Nhà của chúng tôi cách bệnh viện khá gần, có thể trước đây anh từng đến đây rồi. Tôi đang nghĩ như vậy thì Mã Thiên Lý đã dẫn tôi đến thẳng văn phòng của viện trưởng, khiến tôi ngơ ngẩn cả người. Mã Thiên Lý cứ làm như ở nhà mình vậy, chỉ gõ cửa một cái rồi sau đó bước vào ngay.
Viện trưởng nhìn rất trẻ, xem ra mới chỉ khoảng bốn mươi tuổi, vừa nhìn thấy Mã Thiên Lý, liền đứng dậy chào hỏi.
Tôi tim đập chân run, ngồi nghe viện trưởng họ Lý nói chuyện với Mã Thiên Lý.
Mã Thiên Lý nói qua tình hình của tôi, việc trưởng Lý liền bắt đầu đưa tôi đến các phòng để kiểm tra.
Tôi không ngờ việc nhỏ nhặt như vậy lại cần đến viện trưởng đích thân thăm khám, chẳng phải là quá phô trương rồi sao?
Lúc trước khi đi ngang qua đây, tôi từng chú ý tới bệnh viện này, trong lòng cũng khá ấn tượng, bởi bệnh viện tư nhân này thường được lên báo đài, nổi tiếng với việc chữa trị miễn phí, hơn nữa nghe đồng nghiệp của tôi nói lại thì khẩu hiệu của bệnh viện này khá hay. Lúc này, thấy thái độ của Mã Thiên Lý và viện trưởng thân thiết như vậy, tôi lén kéo tay Mã Thiên Lý, hỏi: “Anh quen viện trưởng à?”
Mã Thiên Lý vô tư nói: “Bệnh viện này là do anh mở, em đừng lo lắng.”
Đầu óc tôi bỗng chốc choáng váng. Việc này quá phô trương phải không? Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Mã Thiên Lý giai thích: “Bệnh viện này mở cũng được hai năm rồi, ban đầu anh nghĩ bố mẹ đều đã có tuổi, cũng cần phải tới bệnh viện thăm khám thường xuyên, dù sao thì bệnh viện mình mở ra, bác sĩ nhà mình vẫn yên tâm hơn một chút.”
Vì để người nhà tiện khám chữa bệnh mà mở hẳn bệnh viện sao? Chẳng phải chuyện này chỉ có trong phim thôi sao?
Có lẽ thấy tôi quá kinh ngạc, Mã Thiên Lý vội cười, nói: “Đùa em chút thôi, cũng không hoàn toàn chỉ như vậy, mà anh còn muốn làm chút việc thiện nữa.”
Tôi mơ màng gật đầu, bỗng nhớ đến bài báo lúc trước Vương Thắng Nam đưa cho tôi đọc, nói về đại gia ẩn danh… Trước đây tôi còn cảm thấy bài báo đó nói quá, bây giờ bỗng thấy không chừng Mã Thiên Lý đúng là có khả năng như vậy.
Việc kiểm tra được tiến hành từng bước một, tuy rắc rối nhưng đã tới đây rồi, tôi cũng không thể vặn vẹo lại Mã Thiên Lý. Sauk hi kiểm tra hết những hạng mục bình thường, Mã Thiên Lý đưa tôi đi kiểm tra phụ khoa.
Việc này…
May mà không cần phải cởi đồ, có một bác sĩ đông y đã có tuổi bắt mạch cho tôi. Sau đó, bác sĩ nói ra toàn những từ ngữ chuyên ngành, hơn nữa ông ấy có khẩu âm rất nặng, hình như là người ngoại tỉnh, nhưng Mã Thiên Lý lại rất tôn trọng người này, chăm chú lắng nghe chẩn đoán, còn tìm giấy bút ngồi viết lại từng thứ một. Nào là bất vinh tất đau, khí huyết suy nhược, cần phải điều chỉnh, bồi bổ, bổ khí dưỡng huyết gì đó. Tôi nghe mà mơ hồ chẳng hiểu gì.
Sau khi Mã Thiên Lý ghi chép xong, lại nói với vị bác sĩ đó: “Vấn đề đau bụng kinh giờ đỡ hơn, tôi chỉ lo cô ấy sau này… sau này…”
Tôi không khỏi suy nghĩ, mới cưới chưa lâu mà Mã Thiên Lý đã nghĩ tới chuyện con cái sau này rồi, việc này có phải sớm quá không, kể cả anh có coi tôi như một con heo nái thì cũng phải khiến tôi ấm lòng trước đã chứ? Nhưng có vẻ anh không muốn hỏi vấn đề này, mà lại hỏi đi hỏi lại xem sau này tôi có bị đau lưng hay chân tay lạnh không.
Mãi đến khi xong hết mọi thủ tục, rời khỏi phòng bệnh rồi, tôi vẫn không biết nên nói gì với anh. Mới kết hôn chưa được hai tháng mà ông xã đã quan tâm đén việc đau bụng kinh của mình rồi, tuy nghe rất ấm lòng nhưng có phải có chút kỳ quặc không? Vả lại phụ nữ chẳng pahir ai cũng đều như vậy sao? Tôi còn nhớ hồi đi học, ở ký túc xá, trong phòng có sáu người thì đến bốn người đều bị đau bụng kinh, tôi còn được coi là nhẹ đấy.
Tôi đang nghĩ như vậy thì thấy bên ngoài hành lang có một bà bầu cứ bám lấy y tá để nói gì đó. Khi chúng tôi tới gần thì nghe thấy bà bầu đó đang van nài: “Ngày mai quả thật tôi không có thời gian đến đây.”
Cô y ta đó vẻ lạnh nhạt. “Vậy thì để ngày kia đến.”
“Công ty chúng tôi không dễ xin nghỉ phép, hôm nay tôi phải trốn ra ngoài đấy, nếu còn ra ngoài nữa thì tiền thưởng cả năm coi như không có. Chị làm ơn châm chước cho, để tôi vào khám đi… Nói với bác sĩ giúp tôi.”
“Bệnh nhân đến bệnh viện chúng tôi đều phải đặt hẹn trước, chị đâu có gọi điện trước.”
Cô y ta vừa dứt lời, Mã Thiên Lý liền dừng chân, sau đó thấy anh rút di động ra, gọi cho viện trưởng Lý, rồi tới gần chỗ bà bầu, nói với chị ta: “Chị đợi một lúc, lát nữa có thể vào khám.”
Khi cùng Mã Thiên Lý rời khỏi bệnh việc, tôi cảm thấy hình tượng của anh trong lòng tôi bỗng chốc cao thượng hơn nhiều. Anh đúng là người tốt, luôn giúp đỡ mọi người, tôi chợt nghĩ anh mở bệnh việc ra phân nửa cũng là để làm việc thiện… Tôi lấy được anh đúng là lấy được vàng mười mà.
Lúc vào trong xe, theo thói quen Mã Thiên Lý giúp tôi mở cửa xe, còn che đầu giúp tôi vì sợ đầu tôi sẽ đụng phải nóc cửa xe. Anh thường làm như vậy nên tôi không hay để ý, nhưng khi ngồi vào trong rồi mới thấy mắt người tài xế như muốn rớt ra ngoài.
Tôi chợt nhớ ra Mã Thiên Lý là sếp, làm như vậy chẳng phải sẽ bị người ta hiểu lầm là sợ vợ sao? Sếp của công ty chúng tôi kể cả thỉnh thoảng có đưa vợ tham gia vài hoạt động, tình tứ với nhau thì cũng rất ít khi chăm sóc bà xã đến vậy. Tôi bỗng đỏ mặt, Mã Thiên Lý quả là có chút giống như mọ người sợ vợ.
Chợt nghe Mã Thiên Lý nói: “Em nhất định phải nghe lời đấy, biết chưa? Những điều ban nãy bác sĩ căn dặn, cái gì cần bồi bổ thì phải bồi bổ, có thời gian thì phải tập thể dục… Bây giờ mà không quan tâm thì sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng.”
Tôi không biết phải đáp lại thế nào, rõ ràng là chẳng có việc gì nghiêm trọng cả nhưng nhìn anh có vẻ rất căng thẳng và lo lắng quá mức.
Anh lại nói tiếp: “Sau này cũng phải chăm sóc kiểm tra sức khỏe, ít nhất là nửa năm một lần, đến lúc đó anh sẽ sắp xếp cho em, cái gì cũng cần phòng hơn chữa.”
Nửa năm kiểm tra sức khỏe một lần liệu có nhiều quá không, tôi chau mày phản đối: “Một năm một lần là được rồi, nửa năm thì gần quá, đâu nhất thiết phải như vậy, hơn nữa em còn trẻ mà.”
Mã Thiên Lý bỗng vuốt má tôi, tôi chưa từng thấy anh như thế này bào giờ, anh nhìn tôi với ánh mắt vừa yêu chiều vừa thương xót, nói: “Anh chỉ muốn em luôn được khỏe mạnh.”
Mã Thiên Lý đối xử tốt với tôi không có vấn đề gì, nhưng cách yêu chiều ngọt ngào đến tận xương tủy như vậy thì có chút kỳ lạ.
Tôi cũng chỉ cười, nói: “Em không có vấn đề gì đâu, em rất khỏe mà.”
Quả thật tôi không chịu nổi cái vẻ thâm tinh này của anh, liền cố ý chuyển chủ đề: “Hơn nữa dù sao em cũng tốt số hơn bà bầu đó, phải không… Bà bầu ban nãy có vẻ vất vả quá, chỉ có một thân một mình tới bệnh viện, còn không dám xin nghỉ nhiều, vốn việc có bầu đã vất vả lắm rồi, còn phải đi làm nữa, nếu không có anh thì chị ấy không chừng còn phải van nài lâu nữa.”
Mã Thiên Lý nghe xong thì im lặng, lúc sau mới nói: “Anh sẽ không để em khổ như vậy đâu… Tâm Ái, anh sẽ khiến em hạnh phúc đến mức ngay cả trong mở cũng mỉm cười.”
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, khiến toàn thân tôi tê dại, da gà nổi đầy người. Lời hay thì ai cũng muốn nghe nhưng cứ sống cuộc sống bình thường như bao cặp tình nhân khác là được rồi, đâu nhất thiết phải nghiêm túc quá như vậy!
Tôi ái ngại nói nhỏ với anh: “Miệng anh càng ngày càng ngọt rồi.”
Mã Thiên Lý chỉ mỉm cười. “Trước đây do anh quá hiền lành, không biết bộc bạch… Sau này anh sẽ nói tất cả những gì nên nói cho em nghe.”
Đây mà gọi là không biết bộc bạch sao? Tôi đang nghĩ vậy thì Mã Thiên Lý bỗng ôm tôi vào lòng, đu đưa như thể tôi là một đứa trẻ. Tôi thấy anh rất thích làm như vậy, cảm giác được anh ôm trong lòng thật tuyệt, vô cùng ấm áp và an toàn.
Anh còn nói nhỏ vào tai tôi: “Em biết không, Tâm Ái, có thể kết hôn với em là việc hạnh phúc nhất đời anh.”
Tôi từ nhỏ tới lớn luôn cố gắng bươn chải cũng chỉ để sống tốt hơn, cũng từng muốn giành lấy phần yêu thương, quan tâm từ bố mẹ nhưng rồi đều thất vọng, cho đến khi gặp Mã Thiên Lý, cho đến khi rở thành vợ của anh. Tôi thấy mình thật may mắn.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Em cũng vậy… có thể chung sống cùng anh là chuyện hạnh phúc nhất đời em.”
Lần này thì Mã Thiên Lý trầm tư hồi lâu và cánh tay ôm lấy tôi còn siết chặt hơn. Tôi vội ngẩng đầu nhìn anh, nhận thấy biểu cảm của anh có vẻ rất lạ, nơi khóe mắt còn như ngân ngấn nước. Thế là thế nòa, tôi vừa nói gì sai sao? Nhưng đàn ông có nhất thiết phải lụy tình như vậy không? Hơn nữa, Mã Thiên Lý đâu phải người như vậy.
Thực ra tôi là người vô cùng ngốc nghếch, nhưng những việc gần đây khiến tôi không khỏi cảm thấy Mã Thiên Lý ngày càng kỳ lạ.
Đúng lúc điện thoại đổ chuông, tôi ấn nút nghe, chợt nhớ Vương Thắng Nam vẫn đang ngơ ngẩn đợi ở chỗ đỗ xe Ferrari. Tôi vội nói với Mã Thiên Lý: “Đúng rồi, chiếc xe đó…”
Kết quả Mã Thiên Lý chẳng hề bận tâm, chỉ nói: “Ồ, em bảo Vương Thắng Nam cứ lái về nhà cô ấy đi, khi nào rảnh thì trả lại.”
“Không, không, không…” Tôi vội lắc đầu, nói: “Không phải việc đó, chiếc xe bị va quệt, bị xước… Thắng Nam nhờ em hỏi anh có cần sửa chữa không.”
“Không sao đâu.” Mã Thiên Lý không nghĩ ngợi nhiều. “Nếu cô ấy lo lắng thì để xe ở đó, lát nữa anh cho người đến đón cô ấy.”
Xe đắt tiền như vậy mà anh xử lý đơn giản như thế sao? Tôi ngỡ ngàng nhìn anh. “Có thật là không có việc gì không?”
Mã Thiên Lý véo nhẹ vào mũi tôi. “Đừng bận tâm quá, lúc đầu mua chiếc xe đó cũng chỉ để đùa em thôi.”
“Để đùa em?” Tôi kinh ngạc chau mày.
Anh cười rất tươi: “Vốn nghĩ em sẽ thích nó, không ngờ em cũng thấy bình thường, cho nên anh cũng không muốn lái nó lắm.”
“Em sẽ thích?” Tôi lại càng chẳng thể hiểu nổi, tôi chưa từng gợi ý hoặc nói là tôi thích chiếc xe đó kia mà. Tuy chiếc xe đỏ trông cũng rất sang chảnh nhưng lại khiến người ta phát sợ, tôi thà để Mã Thiên Lý dùng chiếc Audi không quá bắt mắt đưa đón tôi mỗi ngày còn hơn.