Ngày hôm sau, Vương Thắng Nam gọi điện cho tôi, hào hứng bảo tôi phát biểu cảm nghĩ.
Tôi gắng gượng mở mắt, đêm qua thực là kinh dị, đến đúng lúc quyết định thì tôi vì đau quá mà đạp trúng bụng anh, còn cào vào mặt anh một cái.
Chuyện này sao có thể mang đi kể được đây, thật ngượng chết đi được.
Tôi đành giả vờ vỗ ngực nói: “Rất ổn…”
Vương Thắng Nam vẫn không chịu buông tha tôi, cố truy hỏi: “Ổn thế nào, nói thử xem…”
Tôi đến bó tay. “Em thăm dò kĩ thế để làm gì?”
Vương Thắng Nam cười nói: “Có gì đâu, cùng lắm thì sau này em kết hôn cũng sẽ báo cáo lại tình hình cho chị.”
Tôi buồn bực nói: “Rất lâu, rất lợi hại, rất sướng, nói chung tuyệt hơn cả trong sách truyện ấy.”
Lúc này Vương Thắng Nam mới mãn nguyện, rú lên hai tiếng rồi lẩm bẩm: “Cũng không thiệt thòi khi trước lúc kết hôn chị không thử trước nhỉ, chị nhặt được bảo bối nhé, đây đúng là đại gia xuất sắc từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.”
Có điều, lần đầu tiên thất bại đã đành, nhưng những lần sau đó vẫn thất bại thì quả là có vấn đề.
Sáng hôm ấy, Mã Thiên Lý đưa tôi đi thăm thú ngôi nhà. Tôi bắt đầu thích nơi này, chủ yếu là do nơi này không có nhiều phòng, diện tích cũng không lớn, trang hoàng lại ấm cũng, đồ gia dụng cũng tiện dụng vô cùng.
Để loại bỏ sự căng thẳng trong tôi, Mã Thiên Lý còn cho tôi xem phim Hòn đá nổi loạn. Tuy trước đây đã xem một lần nhưng tôi vẫn rất thích bộ phim này, rất muốn cùng Mã Thiên Lý xem lại lần nữa.
Sau đó Mã Thiên Lý đưa tôi đến siêu thị gần nhà đi dạo, nhân tiện mua mấy thứ đồ dùng hằng ngày và rau củ… Điều khiến tôi ngạc nhiên là anh rất biết cách chọn rau, anh còn nói cho tôi biết nên đi mua rau vào thời gian nào thì sẽ tươi ngon hơn. Tôi cứ tưởng đàn ông như anh thường không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này chứ.
Tôi bất giác ngây người ra, không ngờ Mã Thiên Lý còn có ưu điểm này nữa, rõ ràng còn đảm đang hơn cả phụ nữ đã có gia đình.
Mã Thiên Lý cười, giải thích: “Trước đây bên cạnh quầy thịt nhà anh là một sạp rau, anh thường học hỏi người ta cách chọn rau ngon.”
Tối hôm đó, tôi lại không kìm được sự căng thẳng, tại sao mọi người động phòng lại thuận lợi như vậy mà đến lượt tôi lại trắc trở thế chứ? Mã Thiên Lý như sớm đã có chuẩn bị, vẫn rót nước, đem thuốc giảm đau tới cho tôi. Lần này thì tôi ngoan ngoãn uống thuốc.
Lần này vẫn đau nhưng không có cảm giác như hôm qua nữa, xong việc, Mã Thiên Lý nằm xuống ôm tôi.
Thực ra tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, anh có vẻ vô cùng điêu luyện, chẳng có chút gì giống trai tân cả, kể cả có học từ phim cấp ba thì cũng không thể lần đầu tiên đã thuần thục đến vậy. Tôi vừa ngượng ngùng vừa trăn trở, liền xoay lưng lại với anh. Hồi lâu sau, tôi mới rầu rĩ nói: “Mắc lừa rồi.”
“Cái gì cơ?” Mã Thiên Lý bỗng bật cười, hiều cảm hiền hòa như hoa nở mùa xuân, bề ngoài anh trông thì rất nghiêm nghị, nhưng khi nở nụ cười lại có vẻ hiền lành.
Tôi cũng thấy vui lây, không kìm được nũng nịu anh: “Trong tiểu thuyết lần đầu tiên đâu có như thế này”
Anh không nói gì mà chỉ vuốt ve cánh tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay tôi, tôi có thể cảm nhận được niềm vui của anh.
Thực ra tân hôn cũng rất có ý nghĩa. Không biết có phải do sau khi gần gũi xác thịt xông thì tâm hồn càng gắn bó hay không, nói chung từ đó về sau, Mã Thiên Lý và tôi bắt đầu sống cuộc sống của một gia đình nhỏ. Tuy vợ chồng mới cưới không tránh khỏi những lúc không vừa lòng nhau nhưng tự hai chúng tôi cùng điều chỉnh dần dần.
Tôi vốn cho rằng Mã Thiên Lý sẽ thuê người giúp việc, nhưng anh lại nói với tôi rằng anh không quen trong nhà có người lạ, thích sống cuộc sống chỉ có hai vợ chồng hơn. Mã Thiên Lý làm đúng như những gì mà anh nói, hằng ngày cùng tôi đi chợ, nấu cơm, nhưng phần lớn đều là anh làm hết, tôi chỉ cần nằm dài trên xô pha xem ti vi, muốn ăn gì thì nói với anh là được.
Mã Thiên Lý nấu ăn ngon tuyệt, vô cùng hợp với khẩu vị của tôi, như thể anh sinh ra là để nấu ăn cho riêng tôi vậy. Động tác nấu nướng của anh cũng vô cùng điêu luyện, tuyệt đối không phải chỉ ngày một ngay hai mà làm được như vậy. Tôi hỏi anh thì anh chỉ cười, nói trước đây khi ở một mình, anh cũng thường tự nấu cơm ăn.
Qua một tuần trăng mật, Mã Thiên Lý như biến thành một người khác, trước đây tôi cứ nghĩ trong chuyện tình cảm, Mã Thiên Lý là người rất bình tĩnh, biết kiềm chế nhưng bây giờ cứ về đến nhà là anh lại dính lấy tôi. Tôi không khỏi hoài nghi vẻ nghiêm chỉnh trước đây của anh chỉ là giả vờ mà thôi.
Dạo gần đây, Vương Thắng Nam mỗi lần gọi điện lại đòi đến thăm tôi. Đã lâu không gặp nhau, tôi cũng muốn mời cô ấy đến nhà chơi.
Tôi hỏi ý kiến Mã Thiên Lý, anh không chỉ vui vẻ đồng ý mà còn chủ động nói sẽ làm đầu bếp nấu món mời Vương Thắng Nam.
Hôm đó, sau khi ăn xong, nhân lúc Mã Thiên Lý còn đang rửa bát trong bếp, Vương Thắng Nam liền kéo tay tôi, lẩm bẩm: “Lệ Tâm Ái, người ta nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt chị người tình còn hóa đầu bếp nữa ư? Đó mà gọi là nấu ăn ngon sao? Hôm nay em ăn không no đều là do chị hại cả…”
“Ngon thế còn gì.” Tôi kinh ngạc nói: “Món cà tím xào hôm nay đặc biệt chính thống đó.”
“Ngọt chết đi được, lại còn ngấy nữa, có nhà hàng nào làm như vậy không? Vương Thắng Nam không ngừng lải nhải.
Thế là sao chứ, tôi cảm thấy rất ngon mà. Tôi đành giải thích: “Đúng là không giống với nhà hàng nhưng rất ngon mà.”
Những món trong nhà hàng tôi còn chẳng thích ăn ấy chứ.
Chúng tôi đang nói chuyện thì Mã Thiên Lý từ trong bếp đi ra, trong tay là hail y nước chanh, sau khi đưa cho tôi và Vuong Thắng Nam mỗi người một ly, anh rất tự nhiên ôm tôi, nói: “Anh phải ra ngoài một lúc, tối em muốn ăn gì, lúc về tiện đường anh sẽ mua.”
Tôi cũng không biết mình muốn ăn gì, bữa trưa để tiếp đón Vương Thắng Nam đã làm rất nhiều món rồi, thế là tôi đành nói: “Em không nghĩ ra muốn ăn gì, anh xem muốn mua gì thì mua.”
“Gần đây cua khá rẻ, tối nay mình ăn cua hấp nhé!” Mã Thiên Lý nói xong, liền quay qua Vương Thắng Nam, khách sao nói: “Tâm Ái chẳng mấy khi có bạn đến chơi, vốn đã bàn đi Pháp hưởng tuần trăng mật nhưng do anh có chút việc không thể đi được, em đến thì ngồi chơi thêm với cô ấy chút nhé!”
“Oa!” Đợi Mã Thiên Lý rời khỏi, Vương Thắng Nam lập tức véo tai tôi, nói: “Anh ấy cưng chiều chị quá, trong đôi mắt ấy toàn là bong bóng màu hồng thôi.”
Tôi cũng thấy rất vui, sự yêu chiều đó tuyệt đối không phải giả tạo, cho dù là lời nói hay hành động, Mã Thiên Lý đều rất tự nhiên, đặc biệt là mấy ngày gần đây khi gọi tôi là “vợ”, anh cứ làm như đã gọi cả mấy năm trước rồi ấy, rất tự nhiên. Chỉ có tôi khi gọi anh là “chồng” thì vẫn còn ngượng nghịu, lạ lẫm.
Mã Thiên Lý còn như thể đọc được suy nghĩ của tôi, tôi nghĩ gì anh cũng đoán được hết. Ví dụ như đêm đầu tiên khi anh đặt tay lên bụng tôi, tôi luôn có cảm giác khó thở, thế nhưng còn chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng: “Suýt quên, em không thích anh đặt tay lên bụng em.” Sau đó, anh khẽ ôm lấy eo tôi, rõ ràng chỉ là một sự điều chỉnh nhỏ nhưng tôi thấy thoải mái hơn nhiều. Tôi chợt nhận ra mình thích được ôm eo như thế này.
Có một điều kỳ lạ nữa là, sáng nào tỉnh giấc, tôi cũng thấy anh đang ôm mình. Tôi nghĩ có thể là do trùng hợp hoặc anh tỉnh dậy trước rồi lại ôm lấy tôi. Nhưng ba, bốn đêm liền đều như vậy. Để ý mới biết đó không phải là sự trùng hợp, anh đúng là đã ôm tôi ngủ cả đem, cho dù nằm ở tư thế nào, anh cũng lập tức điều chỉnh để thích hợp với tôi. Nếu nói những điều này với Vương Thắng Nam, cô ấy nhất định sẽ nghĩ tôi tâng bốc cho mà xem.
Nhưng đúng là quá kỳ lạ, kỳ lạ hơn là Mã Thiên Lý quá hiểu tôi, trước đây khi đang yêu tôi không thấy rõ ràng như vậy, nhưng khi sống với anh, tôi cứ như một tinh thể trong suốt trước mặt Mã Thiên Lý vậy, mọi suy nghĩ của tôi, cho dù mới lóe lên anh cũng đoán ra được.
Cảm giác này không hề giống hai vợ chồng mới cưới. Cách anh thành thục làm cơm, trải ga giường và cả cách anh nói chuyện với tôi, tất cả mọi đều như muốn nói với tôi một sự thật rằng Mã Thiên Lý đã thích nghi với cuộc sống vợ chồng từ lâu rồi.
Cuối cùng, kỳ nghỉ kết hôn cũng kết thúc, tôi chuẩn bị đi làm. Trước đây, vì tôi nói mình kết hôn ở xa, cho nên đồng nghiệp đã cùng góp tiền vào chung một cái phong bì làm quà mừng cưới cho tôi. Thế nên, lúc quay lại làm việc, không mua quà tạ lễ cho mọi người, tôi cũng thấy ái ngại.
Tôi bàn với Mã Thiên Lý, mua chút đồ ăn vặt đến công ty trước rồi sau đó mời những người đã gửi phong bì đi ăn cơm.
Chỉ cần chọn nhà hàng ở tầm trung là được, không cần quá phô trương và thịnh soạn, chọn những món hợp khẩu vị của mọi người là xong. Mà tôi đoán đồng nghiệp của tôi cũng chẳng ai biết Mã Thiên Lý đâu, cho nên nhất định sẽ không có ai thắc mắc.
Sáng hôm ấy đến công ty, tôi liền chia đồ ăn vặt cho mọi người và mời riêng những đồng nghiệp mừng phong bì ăn cơm.
Mã Thiên Lý đã đến nhà hàng đợi từ sớm. Trước đó, tôi đã dặn anh đừng đi xe bắt mắt quá, cho nên bây giờ anh cũng chỉ lái chiếc Audi, mới như vậy thôi mà đồng nghiệp của tôi đã không kìm được xuýt xoa hỏi nhỏ tôi Mã Thiên Lý làm nghề gì rồi.
Việc này tôi cũng bàn với Mã Thiên Lý trước rồi. Tôi thực sự không muốn người ta bàn tán về chuyện mình lấy được đại gia, dù gì tôi cũng vẫn phải làm việc mà, tốt nhất nên để mọi chuyện tự nhiên một chút. Mã Thiên Lý sau khi nghe xong thì nói tôi có thể bảo đồng nghiệp là anh mở cửa hàng bán thịt.
Tôi bật cười, gật đầu nói: “Anh thực sự muốn em nói thế sao?”
Mã Thiên Lý cũng cười theo. “Bán thịt thì sao nào, nói chung anh làm gì thì em cũng đều thích anh mà.”
Có vẻ như anh quá tự tin rồi, tôi cố ý chọc anh: “Đừng đùa nữa, em cũng vì việc anh bán thịt mà đắn đo rất lâu đấy! Mã nếu như anh vẫn còn bán thịt lợn thật thì em cũng không đơn giản gả cho anh thế này đâu, thế nào cũng phải trả góp mua nhà, mà phải trả được khoản đầu tiên đấy.”
Lần này thì Mã Thiên Lý không bắt bẻ tôi, chỉ gật đầu, nói: “Việc này thì đúng thật, chỉ e trả xong khoản vay đầu tiên thì tới lễ Tình nhân, chúng ta đến bát cháo cũng phải chia đôi.”
Đùa gì chứ, Lộ Tâm Ái tôi đây dù nghèo cũng không đến mức đó, tôi liền nói: “Một bát cháo có mấy đồng chứ, em không chịu như vậy đâu.”
“Chưa hẳn đã vậy. Không chừng em không những làm thế mà còn vì cháo không đủ ăn lại yêu cầu nhân viên phục vụ lấy thêm bát nước nóng, cuối cùng ngày lễ Tình nhân trở thành ngày uống no nước, sau đó vô tình biết được đồng nghiệp của mình ăn mừng ngày này một bữa buffet hai trăm tám mươi tám tệ, liền không vui, gọi anh ra để mắng cho một trận.
Trường hợp này cũng không thể, tôi đâu có so đo, tính toán như thế. Cuộc sống mà như thế thật thì sau khi kết hôn sẽ càng đau khổ hơn sao? Tôi có ngốc như vậy không? Có thể chấp nhận ngày lễ Tình nhân sẽ chỉ uống no nước không?
Tôi khẽ “xì” một tiếng. “Nói linh tinh.”
Mã Thiên Lý cứ như đang chìm vào dòng hồi ức, mỉm cười rồi không nói gì nữa.
Sau khi đồng nghiệp của tôi đến khách sạn, Mã Thiên Lý đích thân tiếp đón, anh vốn biết xã giao hơn tôi nên mọi người có ấn tượng rất tốt về anh. Đồng nghiệp nữ thì khen anh phong độ, đồng nghiệp nam thì nói khuôn mặt anh rất có tướng phú quý.
Mã Thiên Lý khiến tôi ngạc nhiên ở chỗ anh đối xử với ai cũng rất tốt, duy chỉ đối với Triệu Yến Yến lại rất đỗi bình thường, dường như còn chẳng muốn nói gì với cô ta. Những đồng nghiệp khác thì tôi không quan tâm, nhưng Triệu Yến Yến có mối quan hệ tốt nhất với tôi, thường ngày tôi và cô ta rất thân thiết, thường xuyên đi ăn trưa cùng nhau, lần nào tôi cũng tranh phần thanh toán, vì biết điều kiện của cô ta không được tốt, chẳng có mấy tiền.
Cô ta cũng thường kể chuyện gia đình cô ta với tôi. Cô ta và chồng đều xuất phát điểm ở nông thôn, cho nên cuộc sống vô cùng vất vả. Lúc mua nhà trên thành phố, gia đình hai bên không giúp được gì. Không những vậy, họ hàng còn thường xuyên xin tiền vợ chồng cô ta nữa. Cô ta không có tiền để ăn mặc, nên lúc nào trông cũng có vẻ cục mịch, quê mùa.
Tôi không khỏi hoài nghi, có phải Mã Thiên Lý chê Triệu Yến Yến nhà quê không? Nhưng Mã Thiên Lý đâu phải là người chỉ coi trọng vẻ bề ngoài, thường ngày ngay cả người trông xe, anh cũng khách sáo gọi một tiếng “bác” kia mà. Thế mà giờ ngồi ngay cạnh đồng nghiệp tốt nhất của tôi, lại không chịu nói một lời. Trong lòng tôi rất ái ngại.
Lúc vê, tôi không kìm được gặng hỏi anh: “Hình như anh không thích đồng nghiệp của em lắm phải không?”
“Đâu có.” Anh có vẻ ngạc nhiên.
“Triệu Yến Yến, cái cô ngồi ngay canh anh ý, có mối quan hệ khá tốt với em, em thấy anh nói chuyện với mọi người nhưng lại không nói gì với cô ấy cả.”
“Cô ta ư?” Mã Thiên Lý trầm tư một lúc rồi mới cười, nói: “Em à, lại như vậy rồi.”
Cái gì mà lại như vậy chứ? Tôi chau mày nhìn anh chằm chằm.
Mã Thiên Lý cứ nninhj tôi như nịnh con nít, còn xoa đầu tôi nữa. Tôi buồn bực nói: “Cô ta ăn mặc không đẹp nhưng anh có biết cô ấy sống khổ sở thế nào không?”
“Có những người rất thích phàn nàn với người khác về những việc mình không vừa lòng, để mong cầu sự đồng tình từ người đó.”
Anh nói vậy là sao chứ? “Em không đồng tình với suy nghĩ này của anh, cuộc sồng của cô ấy rất khó khăn, mẹ chồng hay xét nét cô ấy, còn không giúp cô ấy chăm con, luôn ngửa tay xin tiền cô ấy nữa. Một mình cô ấy vừa phải kiếm tiền vừa phải chăm con thật vất vả, chồng cô ây thì không quan tâm…”
Mã Thiên Lý thở dài, như kiểu không muốn nói tiếp nữa, nhưng một lúc sau lại hỏi: “Em và cô ta làm cùng một phòng à?”
Tôi không hiểu anh có ý gì nhưng vẫn gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Trước đây cũng vậy sao?”
Tôi ngẫm nghĩ một lúc: “Không, trước đây cô ấy làm ở xưởng, sau đó phòng chúng em có người mang bầu cần người đến giúp tạm thời…”
“Sau đó, việc cô ta ngồi vào vị trí đó, lãnh đạo có hỏi ý kiến của em không?” Mã Thiên Lý cười nói.
Tôi có cảm giác câu nói của anh có ngụ ý gì đó.
“Không..”
“Người mang bầu trước đó có phải về sau không đi làm nữa không?” Mã Thiên Lý lại hỏi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, đúng là có việc như vậy, lúc người có bầu quay lại làm việc, tâm trạng luôn không được tốt, không chỉ làm sai việc mà còn chẳng muốn làm, sau đó Triệu Yến Yến lại làm rất tốt, cuối cùng lãnh đạo quyết định giữ Triệu Yến Yến lại rồi cho nhân viên cũ đó thôi việc.
“Việc này cũng bình thường thôi mà, ai làm được việc thì người đó được ở lại thôi.”
Mã Thiên Lý bình tĩnh nói tiếp: “Em thử nghĩ xem, rốt cuộc lúc đó tại sao người cũ kia lại phải ra đi…”
Tôi nghĩ kĩ lạ, hồi đó đúng là Triệu Yến có tranh hết phần việc của chị kia, khiến chị ấy không có mấy việc để làm. Lãnh đạo nhìn vào, liền nghĩ cô ấy không chịu làm việc. Nhưng Triệu Yến Yến cũng vì kiếm kế sinh nhai cả thôi, nếu bị điều xuống xưởng thì thu thập chắc chắn thấp hơn nhiều.
“Thực ra việc đó cũng chẳng sao, chẳng qua chỉ vì kiếm kế sinh nhai mà thôi.” Mã Thiên Lý bình tĩnh nói. “Chỉ e có một số người đã quen thói như vậy, cho dù em không gây trở ngại gì cho cô ta, nhưng sẽ có lúc vì muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo, cô ta chẳng ngại ngần gì mà giẫm đạp lên em.”
Tôi còn chưa nghĩ tới việc đó, mối quan hệ giữa tôi và Triệu Yến Yến đang rất tốt là vì cô ta luôn có vẻ đáng thương, gia định lại luôn xảy ra việc này việc nọ, hơn nữa trong công việc cô ta lại rất tích cực, nỗ lực, tôi cũng mến cô ta, luôn cảm thấy cô ta thật kiên cường… Giờ nghĩ lại mới thấy Triệu Yến Yến hình như rất mưu mô…
Mã Thiên Lý không nói gì thêm, về đến nhà cũng không nhắc lại chuyện này nữa.