Người Vợ Xấu Xa Trong Truyện Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 9

Trước Sau

break

Lúc này, bữa tối nhà họ Hứa đã nấu xong. Giang Tâm Nguyệt bước tới bàn, liếc mắt liền thấy trên bàn có một bát rau muối, một đĩa khoai tây xào, thêm một phần trứng hấp. Món chính là bánh ngô, ăn cùng cháo loãng tới mức không thấy bóng hạt gạo nào.

Thấy cô ngồi xuống, Trần Tố Quyên lập tức đẩy bát trứng hấp đến trước mặt cô.

“Tâm Nguyệt, hôm nay con ngã xuống nước, ăn chút đồ ngon bồi bổ đi.”

Vừa nói, ánh mắt cả nhà họ Hứa đồng loạt dán lên bát trứng thơm lừng kia.

Ai cũng nuốt nước miếng nhưng chẳng ai dám động đũa. Bởi từ trước đến nay trong nhà, đồ ngon đồ bổ đều phải dành cho nguyên chủ trước, còn lại chẳng đến lượt người khác.

Giang Tâm Nguyệt nhìn mấy món trên bàn, lại nhìn bát trứng hấp trước mặt, quả thật, món này đúng là hấp dẫn hơn cả.

Cơ thể cô theo bản năng muốn ăn sạch bát trứng ấy nhưng khi nhìn dáng vẻ gầy gò của mấy người nhà họ Hứa, rồi cúi xuống nhìn đống mỡ trên người mình, cô cắn răng, đẩy bát trứng về giữa bàn: “Con không ăn nữa, mọi người chia nhau đi.”

Nói rồi, cô cầm thìa, múc mấy thìa to cho Hứa Ái Minh và Hứa Ái Viên: “Minh Minh với Ái Viên đang tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút.”

Một loạt hành động của cô khiến cả nhà họ Hứa sững người. Cặp song sinh nhà nguyên chủ nhìn bát trứng trước mặt, lại nuốt nước miếng nhưng vẫn không dám tin mà nhìn cô, không ai động đũa. Bọn trẻ sợ nếu thật sự ăn, liệu mẹ có đổi ý rồi mắng tụi nó không.

Trần Tố Quyên run run hỏi: “Tâm Nguyệt, hay là mẹ hấp không ngon, con không thích ăn?”

Chứ bình thường với tính cách của Giang Tâm Nguyệt, làm sao chịu nhường món mình thích ăn cho người khác. Những người còn lại trong nhà cũng nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ cô nổi nóng, đập bàn quát tháo như trước.

Giang Tâm Nguyệt lắc đầu: “Con muốn giảm cân. Sau này trong nhà có gì thì cùng ăn.”

Nghe câu đó, cả nhà họ Hứa cứ như thấy ma vậy. Thấy ai cũng nhìn mình chằm chằm, Giang Tâm Nguyệt không nhịn được giật giật khóe miệng.

“Nhìn con làm gì thế? Không ăn mau lên à?” Cô vừa gào lên, cả nhà lập tức im bặt.

Đối diện bát trứng thơm lừng như vậy, ai mà chẳng thèm. Chỉ là người lớn mỗi người chỉ dám ăn vài thìa nhỏ, phần còn lại để hết cho Hứa Ái Minh và Hứa Ái Viên. Dù sao hai đứa còn nhỏ, đúng là cần ăn ngon để phát triển.

Giang Tâm Nguyệt thì uống cháo loãng tới mức như nước lã, gặm một chiếc bánh ngô khô khốc.

Khó ăn, vướng cổ.

Nhưng ở quê điều kiện là vậy, phần lớn mọi người chỉ mong đủ ăn, đừng nói gì đến chuyện bữa nào cũng có đồ ăn ngon. Cô ăn xong vẫn thấy bụng trống rỗng. Dạ dày của nguyên chủ vốn bị nuôi hư rồi, giờ ăn từng này tất nhiên không đủ no.

Nhưng Giang Tâm Nguyệt đã quyết tâm giảm hai trăm cân mỡ trên người, chỉ có thể cắn răng mà ăn ít lại. Ăn xong, Trần Tố Quyên với Hứa Phương Phương đi rửa bát.

Thấy rảnh rỗi, Giang Tâm Nguyệt gọi Hứa Ái Minh và Hứa Ái Viên tới, định giúp tụi nhỏ rửa mặt rửa chân. Trước đây, nguyên chủ chưa từng làm mấy việc này, hai đứa nhỏ sinh ra đến giờ đều do Trần Tố Quyên và Hứa Phương Phương chăm. Giang Tâm Nguyệt không thể giống nguyên chủ, lười biếng và vô trách nhiệm đến mức ấy.

Với lại nhìn hai đứa nhóc đáng yêu thế kia, tự dưng cô lại thấy mềm lòng. Nghe cô gọi, Hứa Ái Viên lập tức vui vẻ chạy lại. Nhưng Hứa Ái Minh thì nhíu mày, cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Tâm Nguyệt.

“Lại đây, mẹ rửa mặt rửa chân cho hai đứa.” Cô gọi cậu bé thêm một lần.

Khác hẳn mọi khi, lúc này Giang Tâm Nguyệt cười dịu dàng với Hứa Ái Minh. Cậu nhóc lập tức bước tới, chủ yếu là sợ nếu không qua, mẹ lại nổi điên đánh mình. Trước đây, chỉ cần không nghe lời, mẹ bọn trẻ đánh không tiếc tay.

Giang Tâm Nguyệt đun nước ấm, giúp hai đứa rửa mặt mũi tay chân sạch sẽ. Cả nhà họ Hứa nhìn cô chăm chút cho bọn trẻ mà cứ như gặp ma. Từ lúc cô trở về hôm nay, cả người như biến thành người khác, đầu óc hình như có vấn đề. Nhưng dù ai thấy lạ cũng chẳng dám nói nửa lời, sợ cô lại “trở mặt như lật sách”.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc