Rửa mặt xong, cô phát hiện tay mặt hai đứa đều bị nứt nẻ. Trẻ con ở quê là thế, chẳng ai xức kem dưỡng hay bảo vệ da gì cả, nứt nẻ là chuyện thường. Giang Tâm Nguyệt nhớ nguyên chủ có mua kem tuyết hoa, bình thường chỉ dùng cho bản thân. Cô bèn lấy ra, thoa đều cho hai đứa nhỏ.
Chăm bôi mấy ngày, chắc da sẽ mịn lại sớm thôi.
“Mẹ ơi, cái này thơm quá à, mẹ ngửi thử tay Ái Viên có thơm không?”
Hứa Ái Viên hít tay một cái rồi chìa tay ra trước mặt cô, mong cô ngửi thử.
Giang Tâm Nguyệt cúi xuống phối hợp ngửi ngửi: “Ừm, thơm thật đấy.”
Cả nhà họ Hứa tròn mắt lần nữa.
Bình thường kem tuyết hoa cô ấy chẳng cho ai đụng, hôm nay lại bôi cho hai đứa nhỏ?
Lo xong cho bọn trẻ, mấy người khác trong nhà cũng chuẩn bị nghỉ. Hằng ngày, Hứa Thiệu Dương ngủ cùng Hứa Ái Minh, Hứa Phương Phương ngủ cùng Hứa Ái Viên.
Còn Giang Tâm Nguyệt, luôn ngủ một mình. Hồi tụi nhỏ còn mặc bỉm, nguyên chủ chê phiền, giao phó hết cho người nhà, còn mình ung dung một mình một phòng.
Hôm nay, Hứa Ái Viên cảm nhận được tình thương của mẹ, rụt rè hỏi: “Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ được không?” Giọng con bé vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Giang Tâm Nguyệt nhìn ánh mắt con bé, dịu dàng nói: “Được, tối nay Ái Viên ngủ với mẹ.”
Vừa nghe cô đồng ý, gương mặt Hứa Ái Viên lập tức rạng rỡ hẳn lên. Hứa Ái Minh mím môi, nhìn em gái bằng ánh mắt đầy ghen tị, Giang Tâm Nguyệt bế Hứa Ái Viên vào phòng ngủ.
Đợi cô vào trong nhưng người còn lại lập tức túm tụm lại thì thầm bàn tán: “Bố, mẹ, chị dâu hôm nay lạ lắm, có khi nào ngã xuống sông xong đầu óc có vấn đề rồi không?”
Từ phía sau, Hứa Phương Phương cũng gật đầu theo: “Đúng đấy, chị dâu cứ như biến thành người khác. Có khi nào bị cái gì đeo bám không? Hay là... tụi mình lén mời thầy về xem cho chị ấy một quẻ?”
Dù giờ không ai dám công khai nói chuyện mê tín nhưng ở quê vẫn còn người lén lút làm mấy chuyện đó.
Hứa Thiệu Dương vội vàng gạt phắt: “Nếu chị dâu thật sự bị thứ gì nhập thì còn đỡ. Giờ người ta biết sống biết nghĩ thế này rồi, mấy người lại muốn chị ấy quay về cái kiểu trước kia à?”
Cả nhà họ Hứa nghe vậy thì ai cũng thấy có lý. Cho dù Giang Tâm Nguyệt có bị nhập thật hay không, ít nhất bây giờ cũng biết cư xử, vậy là tốt rồi. Cũng vì thế, mấy người nhà họ Hứa không dám bàn tán nhiều, chỉ sợ bị Giang Tâm Nguyệt nghe thấy.
Về đến phòng, Giang Tâm Nguyệt dỗ Tiểu Ái Viên đi ngủ. Trước giờ cô chưa từng làm chuyện dỗ trẻ con ngủ nhưng nghe nói trẻ con thích nghe kể chuyện trước khi ngủ, thế là cô kể vài câu chuyện cổ tích cho Tiểu Ái Viên nghe.
Cô bé chưa từng được nghe những câu chuyện như vậy, nghe xong mắt sáng rực.
“Mẹ, mẹ kể chuyện hay thật đấy. Mẹ ơi, sau này mẹ vẫn đối xử tốt với Ái Viên như bây giờ được không? Ái Viên thấy có mẹ như vậy hạnh phúc lắm. Mẹ biết cười với Ái Viên, cho Ái Viên ăn, còn kể chuyện cho Ái Viên nghe nữa.”
Nhìn ánh mắt đáng thương của cô bé, tim Giang Tâm Nguyệt mềm nhũn. Những gì cô làm thật ra chỉ là việc mà bất kỳ người mẹ bình thường nào cũng sẽ làm. Nhưng nguyên chủ thì lại là kiểu mẹ vô trách nhiệm, nên với Ái Viên những điều nhỏ nhặt này cũng là điều xa xỉ.
“Ừ, sau này mẹ sẽ luôn như vậy.”
Nghe được lời hứa đó, Ái Viên cười tít mắt.
Kể xong một câu chuyện, Giang Tâm Nguyệt xoa đầu cô bé: “Rồi, hết chuyện rồi, Ái Viên phải ngủ thôi.”
Ái Viên ngoan ngoãn nằm cạnh cô, chưa được bao lâu đã ngủ say. Nhìn đứa con gái vừa hiểu chuyện lại đáng yêu, Giang Tâm Nguyệt không khỏi cảm khái: lần xuyên không này tuy khiến cô rơi vào thân xác một người nặng đến hai trăm cân nhưng đâu phải không có điểm tốt.
Đấy, không đau không đớn mà tự nhiên có con gái luôn rồi.
Kiếp trước cô chưa từng kết hôn nhưng luôn mong có một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu. Giờ thì ước nguyện thành thật rồi còn gì. Chờ Ái Viên ngủ say, Giang Tâm Nguyệt lại lặng lẽ tiến vào không gian.