Người Vợ Xấu Xa Trong Truyện Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 5

Trước Sau

break

Danh tiếng con gái thời này quan trọng thế nào cô ta không biết chắc?

May mà tôi mặt dày, chứ mà đổi lại là người nhạy cảm yếu đuối, có khi nhảy sông chết thật rồi!

Chuyện này không chỉ là đánh chửi là xong, tôi còn phải báo công an.

Đồng chí Thẩm bịa đặt bôi nhọ danh dự người nhà quân nhân, chắc chắn phải chịu xử phạt. Nhưng bị giam bao lâu thì chưa biết đâu nhé.”

Nghe tới đây, sắc mặt Thẩm An Ninh lập tức tái nhợt vì sợ hãi.

Những người đứng xem cũng có người bắt đầu thấy Giang Tâm Nguyệt nói có lý. Nếu là chuyện khác thì không sao, nhưng dính đến danh tiếng phụ nữ thì tức giận thế này cũng chẳng sai.

Tuy nhiên, những người bình thường thân thiết với Thẩm An Ninh lại bắt đầu đứng ra nói đỡ:

“Giang Tâm Nguyệt, báo công an thì hơi quá rồi...

Có khi là hiểu lầm thôi, không đáng phải làm lớn chuyện như vậy.”

“Đúng đấy, giờ hiểu lầm cũng sáng tỏ rồi, thôi cho qua đi, đâu cần ép người đến chết?”

“Tôi thấy đồng chí Thẩm cũng không cố ý, cô tha cho cô ấy một lần đi.”

“...”

“...”

Nghe những lời này, dù Giang Tâm Nguyệt biết nguyên chủ vốn không phải người tốt đẹp gì nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn với thái độ bênh vực trắng trợn của đám người dành cho Thẩm An Ninh.

“Đều là người lớn cả rồi, chẳng lẽ lại không biết tự chịu trách nhiệm với lời mình nói?

Được thôi, không báo công an cũng được, tôi không phải loại người không nói lý lẽ.

Nhưng lần này đồng chí Thẩm bôi nhọ danh dự tôi, phải bồi thường tổn thất tinh thần một trăm tệ, coi như xong.

Không muốn bồi thường thì khỏi bàn tiếp.

Còn mấy người xung quanh cũng đừng có nhiều chuyện. Ai mà còn đứng ra bênh đồng chí Thẩm thì phiền người đó trả tiền thay luôn đi.”

Hai mắt Thẩm An Ninh đỏ hoe, bắt đầu nấc lên từng tiếng rồi khóc thút thít.

Nhìn dáng vẻ yếu đuối như hoa lê dầm mưa kia, Giang Tâm Nguyệt thầm nghĩ. Nếu cô là đàn ông chắc cũng động lòng rồi đấy.

Lời vừa dứt, đến cả những người bình thường thân với Giang Tâm Nguyệt cũng không dám lên tiếng nữa.

Một trăm tệ không phải con số nhỏ, thời này một nhà lấy ra được năm chục tệ đã hiếm có lắm rồi.

Thẩm An Ninh thấy chẳng còn ai nói đỡ cho mình đành cắn răng nhìn Giang Tâm Nguyệt, cố nén giận nói:

“Giang Tâm Nguyệt, tôi thật sự không có một trăm tệ. Nhiều nhất tôi chỉ đưa được hai mươi tệ, số còn lại coi như nợ cô vậy.”

“Không sao, cô có bao nhiêu cứ đưa trước đi. Phần còn lại thì cuối năm trừ vào điểm công với khẩu phần của cô. Bao nhiêu người ở đây làm chứng, tôi tin đồng chí Thẩm cũng không định quỵt đâu nhỉ?”

Thẩm An Ninh nghiến răng. Cô ta vốn định đưa hai mươi tệ trước, còn tám mươi tệ kia thì kì kèo cho qua. Ai ngờ Giang Tâm Nguyệt lại ranh ma như vậy, nhắc luôn đến điểm công và khẩu phần.

Tuy cô ta không cam tâm bỏ tiền ra nhưng sợ bị báo công an hơn.

.......

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc