Sau khi rửa ráy sạch sẽ cho hai đứa, Hứa Ái Viên kéo tay cô hỏi: "Mẹ ơi, tối nay mẹ ngủ với con với anh được không? Mẹ kể chuyện hay lắm, mẹ kể cho anh nghe nữa nhé?”
Vừa dứt lời, Hứa Ái Minh bên cạnh lập tức căng người, tay nắm chặt thành nắm đấm, không dám nhìn về phía cô.
Giang Tâm Nguyệt mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên là được rồi.”
Nghe cô trả lời, mặt Hứa Ái Viên lập tức nở nụ cười rạng rỡ, còn Hứa Ái Minh cũng âm thầm thả lỏng. Cô ôm cả hai vào phòng, giúp chúng thay đồ, lên giường. Hứa Ái Minh vẫn im lặng không nói gì, chỉ có Hứa Ái Viên là ríu rít suốt.
Giang Tâm Nguyệt ôm hai đứa nhỏ, kể cho chúng nghe mấy câu chuyện cổ tích trước khi ngủ. Hứa Ái Viên và Hứa Ái Minh nghe xong vẫn còn thấy thòm thèm. Nhưng hai đứa rất ngoan, dù vẫn muốn nghe tiếp nhưng biết đã đến giờ đi ngủ rồi, không làm nũng đòi mẹ kể nữa, cũng không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi.
“Anh à, em nói đúng chứ, chuyện mẹ kể hay thật luôn.”
Hứa Ái Minh giữ gương mặt nghiêm túc, gật đầu một cái. Không cần Giang Tâm Nguyệt phải dỗ thêm, hai đứa trẻ tự giác đi vào giấc ngủ. Chờ hai đứa ngủ say, Giang Tâm Nguyệt lại lần nữa vào không gian.
Bên trong này toàn là y thư quý giá từ đời sau chưa từng lưu truyền ra ngoài, khiến cô cực kỳ hứng thú nghiên cứu. Còn mấy bộ công pháp bí tịch, cô cũng tranh thủ luyện luôn trong không gian. Mấy ngày nay, cuộc sống của Giang Tâm Nguyệt chỉ quanh quẩn giữa hai điểm: lên núi, nấu cơm cho nhà họ Từ, rồi luyện công, nghiên cứu y thuật.
Chỉ trong thời gian ngắn, cô cảm thấy công lực mình tiến bộ vượt bậc. Tất nhiên, tính theo dòng thời gian trong không gian thì thật ra cô đã luyện suốt một tháng rồi, không tiến bộ mới lạ.
Nhờ luyện tập cộng với linh tuyền trong không gian nuôi dưỡng, Giang Tâm Nguyệt phát hiện da mình trắng ra rõ rệt, người cũng gầy đi đáng kể.
Còn nhà họ Hứa thì phát hiện mấy ngày nay điều kiện sống trong nhà tốt hẳn lên. Ngày nào Giang Tâm Nguyệt lên núi cũng mang được ít đồ ăn về, họ hiếm khi được ăn thịt liên tục mấy ngày như vậy, bữa nào cũng có món mặn, trước kia nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.
Sau vài ngày làm quen, cả nhà họ Hứa dần chấp nhận sự thay đổi hiện tại của cô. Hôm đó, Thẩm An Ninh sau mấy hôm không gặp lại trông thấy Giang Tâm Nguyệt.
Ngay giây phút nhìn thấy cô, lòng Thẩm An Ninh chợt run lên. Mới mấy ngày thôi mà sao Giang Tâm Nguyệt lại gầy đi nhiều như vậy? Tuy vẫn còn béo nhưng so với dáng người trước kia thì đã thon thả hơn nhiều. Cứ đà này, chẳng phải cô sẽ giảm cân thành người bình thường luôn à?
Thẩm An Ninh nhớ rất rõ kiếp trước của Giang Tâm Nguyệt, thân hình chưa từng thay đổi, thậm chí sau này khi lấy được Thiệu Diễn, sống an nhàn trong quân đội, cô còn có xu hướng ngày càng béo ra.
Rốt cuộc là chỗ nào đã thay đổi?
Thẩm An Ninh cau mày, ngẫm nghĩ xem có phải do sự xuất hiện của mình khiến quỹ đạo của Giang Tâm Nguyệt lệch đi hay không?
Không được, thế nào cũng phải tìm cơ hội diệt trừ Giang Tâm Nguyệt. Vợ của Hứa Thiệu Diễn chỉ có thể là cô ta.
Cô ta không muốn sống cuộc đời nghèo khổ, thảm hại ở vùng quê như kiếp trước nữa. Cô ta muốn lấy Hứa Thiệu Diễn, trở thành vợ của sĩ quan, sống cuộc đời vinh hiển khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Thấy Giang Tâm Nguyệt lên núi, Thẩm An Ninh đã len lén bám theo. Trên núi không có ai khác, có khi cô ta sẽ tìm được cơ hội ra tay với Giang Tâm Nguyệt. Giang Tâm Nguyệt đang đi trên đường núi, có thể là nhờ luyện võ, nên giác quan nhạy bén hơn người thường nhiều.
Chẳng bao lâu, cô đã nhận ra có người đang lén theo dõi mình.
Nhưng cô cứ làm như không biết gì. Qua một khúc cua, cô nhìn thấy người đi theo phía sau mình chính là Thẩm An Ninh. Nghĩ đến lời Hoàng Linh Linh từng nói, Giang Tâm Nguyệt lập tức hiểu ra, Thẩm An Ninh chắc lại đang tính giở trò.