Hơn nữa, dù đọc sách rất lâu cũng không thấy buồn ngủ. Đến gần giờ nấu cơm tối, cô mới từ trong không gian đi ra. Bên ngoài chỉ mới trôi qua vài tiếng, vậy mà trong không gian, cô đã ở đó như hai ngày rồi.
Trong thời gian dài như vậy, cô cảm nhận được công pháp mình luyện đã tiến thêm một bước. Vì bắt được gà rừng, bữa tối của nhà họ Hứa hôm nay coi như phong phú, Giang Tâm Nguyệt xử lý xong con gà rồi mang đi hầm luôn.
Cô còn nấu cơm tạp cốc, làm món khoai tây xào, thêm một đĩa rau dại tươi mới hái về từ núi. Khi người nhà họ Hứa về đến nơi, vừa ngửi thấy mùi cơm nóng hổi thơm nức.
Trần Tố Quyên lập tức đau đầu, trong lòng thầm than: "Xong rồi, xong rồi, lại xong rồi!"
Bữa tối lại do Giang Tâm Nguyệt nấu, chắc chắn cô nàng lại dùng không ít dầu. Trần Tố Quyên tiếc dầu lắm nhưng lại không dám nói gì với Giang Tâm Nguyệt.
Hứa Thiệu Dương ngửi thấy mùi thơm trong không khí, ngạc nhiên nói: “Có mùi thịt, nhà mình bao giờ có thịt ăn vậy?”
Bị cậu nhắc nhở, mọi người mới để ý đúng là trong không khí có mùi thịt thật.
Nhưng thịt ở đâu ra?
Đang lúc mọi người thắc mắc, Giang Tâm Nguyệt từ trong phòng bước ra: “Mọi người về rồi à? Hôm nay tôi lên núi bắt được một con gà rừng, mau vào nhà đi, tôi múc canh cho mọi người ăn.”
Nghe cô nói bắt được gà rừng, cả nhà họ Hứa lập tức phấn khích, rối rít kéo nhau vào nhà.
“Nguyệt, con bắt được gà rừng á?” Trần Tố Quyên tròn mắt nhìn cô, trước giờ không biết cô con dâu này lại có bản lĩnh như vậy.
Giang Tâm Nguyệt gật đầu: “Vâng, con lên núi, may mắn gặp được.”
“Chị dâu, chị giỏi thật đấy.” Lần này Hứa Thiệu Dương khen thật lòng. Bình thường cậu thấy chị dâu chỉ biết ăn, chẳng chịu làm gì, trong lòng đầy oán khí mà không dám nói ra, vì có đánh cũng không lại.
Giờ mới biết thì ra chị dâu là kiểu giấu nghề, nấu ăn ngon lại còn biết săn thú. Chỉ không biết chị dâu kiểu này có giữ được lâu không. Nếu cứ thế này mãi, cậu cũng có thể chấp nhận chị ấy, còn định khuyên anh trai sống tử tế với vợ nữa.
Giang Tâm Nguyệt mỉm cười: “Mọi người làm việc cả ngày rồi, mau ăn chút canh gà bồi bổ đi, xem tôi hầm canh có ngon không.”
Cô chia phần cho từng người.
Hai đứa nhỏ Hứa Ái Minh và Hứa Ái Viên còn bé, mỗi đứa được một cái đùi gà. Mọi người còn lại mỗi người được chia một ít thịt, chỉ riêng bát của Giang Tâm Nguyệt là không có miếng nào, chỉ có canh.
Thấy cô chia hết thịt cho mọi người mà không để phần mình, Trần Tố Quyên không nhịn được hỏi: “Nguyệt, con chia hết thịt cho cả nhà rồi, còn con thì sao?”
Giang Tâm Nguyệt lắc đầu: "Con không ăn, con đang giảm cân. Với cả con đâu có đi làm, mọi người làm mới cần ăn nhiều, không thì lấy sức đâu mà kiếm công điểm.”
Mấy lời này mà phát ra từ miệng Giang Tâm Nguyệt, khiến cả nhà họ Hứa không tin nổi. Cô ấy lại biết nghĩ cho người khác rồi. Nghĩ đến thay đổi mấy ngày nay của cô, cả nhà chỉ có thể cho là cô bị ma nhập, chứ không nghĩ ra được lý do nào khác. Trước mặt là bát canh gà nóng hổi thơm phức, mọi người không thể kiềm chế, bắt đầu ăn lấy ăn để.
Ở quê, mấy tháng không thấy mặt miếng thịt, chẳng ai ngờ lại có ngày được hưởng ké ánh sáng của Giang Tâm Nguyệt mà được ăn thịt. Không chỉ có canh gà ngon, rau xào cô làm cũng ngon.
Bữa tối lại bị càn quét sạch bách. Ăn xong, Giang Tâm Nguyệt như thường lệ giúp hai đứa nhỏ rửa mặt rửa chân. Hứa Ái Minh so với hôm qua có tiến bộ rõ rệt, lúc cô tiếp xúc không còn cứng đờ nữa.
Cô hiểu, nguyên chủ đối xử không tốt với hai đứa nhỏ, Hứa Ái Viên thì còn dễ, dù sao trẻ con vẫn có bản năng gần gũi mẹ. Nhưng Hứa Ái Minh thì khác, có chút kháng cự với cô. Có lẽ vì mấy ngày nay thấy cô thay đổi, nên phản ứng phòng bị và xa cách trong ánh mắt mới dịu lại chút ít.