Cơm trưa ở nhà Tưởng Hòa Hoa giống như muốn mở tiệc, trước cái bàn tròn lớn, mẹ Hứa đang nói chuyện phiếm với bà nội của Tưởng Hòa Hoa, nhìn thấy Chu Hiểm và Hứa Đường tiến vào, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, hỏi bà nội Tưởng, Cam vẫn còn? Con bóc vỏ cho bà ăn?
Em trai của Tưởng Hòa Hoa gần mười tuổi, còn nhỏ tuổi nhưng rất siêng năng, mời Chu Hiểm và Hứa Đường đến bàn, lại rót hai ly trà nóng. Tưởng Hòa Hoa lại bưng lên hai món ăn, cắm điện vào lò vi sóng, cười nói: Đừng ngồi không, ăn đi.
Mẹ Hứa hô một tiếng với phòng bếp, Em gái, đừng nấu ăn nữa, mau ra đây ăn cơm!
Trong phòng bếp mẹ Tưởng cười nói: Còn một món cuối cùng xào hết sẽ tới, mọi người cứ ăn trước.
Ba Tưởng cầm chai rượu trắng trên kệ xuống, cười nhìn Hứa Đường, Hứa Đường, con uống không?
Hứa Đường cười đáp, Chú à, con còn chưa khỏe, tạm thời không thể uống rượu, sau này có cơ hội nữa sẽ bồi chú uống một chén.
Ok! Ba Tưởng chuyển sang Chu Hiểm, sắc mặt hơi cổ quái, vẫn là cười nói: Vị này chắc là. . . . . .
Bạn trai con. Hứa Đường cười cười, vừa dứt lời, mẹ Hứa ở một bên nghe thấy lại Hừ một tiếng.
Ừ, được lắm. Ba Tưởng cười đáp, rót rượu cho Chu Hiểm, Đã định ngày mời rượu mừng chưa?
Hứa Đường sửng sốt một chút, không khỏi nhìn mẹ Hứa. Mẹ Hứa đút quả cam cuối cùng cho bà nội Tưởng, hời hợt nói: Để xem tháng sau có ngày tốt không.
Ba Tưởng cười ha ha nói: Vậy thì tốt quá, cũng lâu rồi không có chuyện vui lớn như vậy rồi.
Hứa Đường quả thật không thể tin được mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như thế, một chiêu có con mới cưới này kéo dài không ngớt, quả thật là nguyên nhân.
Ăn xong cơm trưa, mẹ Hứa ngồi lại một lát với bà nội Tưởng, rồi mới đứng dậy về nhà, Hứa Đường và Chu Hiểm vội vàng đi theo sau.
Về đến nhà, mẹ Hứa lấy cuốn Hoàng Lịch trong ngăn kéo ra trước, nhìn thấy Hứa Đường và Chu Hiểm chụm đầu lại bàn luận xôn xao, không khỏi ho nhẹ một tiếng, Đứng đó làm gì, còn không mau tới xem ngày!
Hứa Đường vội vàng chạy chân chó tiến tới.
Kết hôn là chuyện lớn, vội vàng không được, nhưng lại không thể kéo quá lâu, nếu không đứa nhỏ trong bụng Hứa Đường càng lớn, dễ bị lộ bụng, hơn nữa mặc áo cưới sẽ khó coi.
Trường học của Hứa Dương tựu trường vào tháng 12, sau khi anh đi, sẽ để cho Phương Cử đến giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ.
Mẹ Hứa lần đầu tiên nhìn thấy Phương Cử, rất ghét bỏ, chỉ hỏi anh: Cậu chính là người cướp trăm tiền đồng của Tưởng Hòa Hoa?
Phương Cử cũng không giận, cười hì hì: Khi đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, dì ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhất con.
Nhưng chưa tới mấy ngày, Phương Cử liền lấy được tin tưởng của mẹ Hứa, mặc kệ mẹ Hứa làm cái gì đều kêu anh, có vẻ coi Hứa Đường và Chu Hiểm thành người ngoài.
Có một lần, Hứa Đường thậm chí nghe mẹ Hứa nói với Phương Cử như vậy: Đáng tiếc dì chỉ có một đứa con gái, nếu không nhất định sẽ cho cậu làm con rể của dì.
Hứa Đường dở khóc dở cười.
Chuẩn bị cho hôn lễ rất rườm rà phức tạp, mọi thứ đều yêu cầu kiên nhẫn. Nhưng Hứa Đường đang có thai, tham dự không nhiều lắm, đi cùng Chu Hiểm đến huyện lý chụp ảnh cưới ở ngoài là xong, rồi giúp một tay chọn thiệp mời cưới, xác định thực đơn tiệc cưới.
Nhoáng một cái đã hơn nửa tháng, ngày hai mươi sáu tháng hai theo lịch âm là kết hôn ngày càng gần, danh sách tân khách phải được xác nhận lần cuối. Mấy người ngồi ở dưới đèn, cân đo danh sách lúc ban đầu.
Chu Hiểm mở miệng nói trước: Bên anh không thành vấn đề, sẽ tới hết.
Hứa Đường nhìn thân thích của mình, Mẹ, vẽ vòng tròn những người này, là tới hay không tới?
Mẹ nào biết, đã gọi điện thoại mấy lần, đều nói còn phải xem tình huống. Mẹ Hứa ném bút đi, Vài chục năm nhân tình lui tới, đến lúc này là có ý gì!
Mẹ, không có chuyện gì, mặc dù không đến, khách cũng nhiều rồi.
Con thì biết cái gì. Mẹ Hứa trừng mắt nhìn cô, Cưới gả tang ma, các nhà lui tới đều muốn có lễ vật, giống nhà này vậy. Tay bà chỉ ở trên tờ danh sách, Năm trước cưới vợ, năm ngoái đứa bé làm đầy tháng, trong nhà lại mất người già, hơn ngàn lễ vật, con kết hôn mà bọn họ không đến, không phải tiền này đi tát nước rồi sao?
Mẹ. Hứa Đường vội vàng trấn an bà, Chúng ta không đến nỗi thiếu chút tiền này, nếu bọn họ không đến, sau này lại có chuyện gì, mẹ không đi là được, không phải tiết kiệm rất nhiều thời gian sao?
Không thiếu chút tiền này? Giọng nói của mẹ Hứa đột nhiên nâng cao mấy phần, Con cho là mình có bao nhiêu của cải? Có tiền để sống qua ngày không phải tính toán tỉ mỉ. . . . . . Bà dừng một chút, Mẹ thấy bọn họ cho là ba con đi rồi, nên coi Hứa gia chúng ta dễ khi dễ. . . . . . Giọng nói thấp dần, đột nhiên hồng vành mắt, Ba con cũng thế. . . . . . Con kết hôn ông ấy chỉ liếc mắt một cái. . . . .
Lỗ mũi Hứa Đường cũng đau xót theo, Mẹ, mẹ đừng nói lời như vậy. . . . . .
Phương Cử ở một bên vội nói: Dì, chú ở trên trời khẳng định nhìn thấy! Nếu dì sợ chú quên chuyện này, ngày mai con liền đốt tiền vàng mã cho anh con, xin anh gửi lời cho chú, bảo chú tối mai báo mộng cho dì!
Mẹ Hứa bật cười.
Chu Hiểm cầm lấy danh sách, gạch mất những người bị đánh vòng tròn, Dì, nếu như những người này tính toán như vậy, dì cần gì lui tới với bọn họ, gặp phải chuyện gì, dựa vào bản thân mình thì hay hơn.
Phương Cử gật đầu, Đúng, dì nên nghĩ thông suốt. Chị dâu và anh Hiểm kết hôn là chuyện vui, dì xem dì bây giờ có giống mắc chứng u uất trước hôn nhân không. . . . . .
Phương Cử. Hứa Đường nghe không nổi nữa, Có cha mẹ vợ mắc chứng u buồn trước hôn nhân sao?
Sao không thể được? Con gái ruột của mình sắp lấy chồng rồi, người làm mẹ u buồn là hợp tình hợp lý! Anh xăn tay áo một cái, tiếp tục phân tích cho mẹ Hứa nghe, Dì người xem, người bên anh Hiểm này, mặc dù không nhiều, nhưng đều là người có chức quyền, đến lúc đó chạy BMW hay Maserati băng băng trên đường. . . . . . Một hàng xe nổi tiếng dừng lại trước tiệc cưới, riêng khung cảnh này, trước kia trên trấn chưa từng có đó? Nhìn lại khách sạn chúng ta đặt, là tốt nhất trên trấn, lầu trên lầu dưới tổng cộng hai tầng, bốn mươi bàn, một bàn rượu hơn mấy ngàn, tất cả đều là vây cá bào ngư, tôm hùm chân gấu. . . . . . Bọn họ không đến, là bọn hắn tổn thất!
Mẹ Hứa nghe xong liền vui vẻ.
Lại nói ngày đó chị