Chút tâm tư này của mẹ Hứa đương nhiên sẽ không nói cho Hứa Đường biết, bây giờ nỗi băn khoăn chủ yếu của bà là một sợ người khác nói xấu, hai sợ tính tình của con gái mình không áp được Chu Hiểm, sau này đi theo cậu ta sẽ chịu uất ức.
Ngoài mặt bà vẫn không biến sắc, dẫn hai đứa con đi chúc tết, đi thăm thân thích thăm người thân, bận đến mùng tám, tất cả mới ổn định lại, bà tính nói chuyện với Hứa Đường —— Hứa Đường thì lại bình thản, những ngày qua không hề nói một liên quan tới Chu Hiểm.
Xe tải dừng trước cửa siêu thị, ba người bước xuống xe tải, mẹ Hứa dẫn theo hai đứa con đi vào mua thức ăn nấu bữa tối, lúc đi ra, thì phát hiện chẳng biết lúc nào trước cửa đã có một chiếc xen Big Ben dừng ở đó.
Cửa kính xe hạ xuống, người ngồi kế bên lái xe là Trấn Trưởng trấn Độ Hà.
Mẹ Hứa sợ nhất giao thiệp với lãnh đạo, lôi kéo Hứa Đường muốn đi, ai ngờ Trấn Trưởng mở miệng cười nói: Bà Hứa, đến mua thức ăn sao.
Mẹ Hứa bị dọa sợ tay run lên.
Trấn Trưởng giống tựa như không cảm thấy gì, cười nhìn Hứa Đường một cái, Nghe nói nhà bà sắp có hỉ sự, đến lúc đó đừng quên phát thiệp mừng cho tôi đó.
Mẹ Hứa miễn cưỡng cười cười, Ngài nghe ai nói vậy?
Còn có thể là ai, con rể Chu Hiểm của bà thôi! Tôi nói này, thật là Hậu Sinh Khả Úy. Trấn Độ Hà đang chiêu thương dẫn tư (đại khái là kêu gọi thương nhân đầu tư), bà biết chưa? Chu Hiểm đang bàn bạc, nếu bàn bạc thành công, chính là tạo phúc cho trấn Độ Hà.
Mẹ Hứa nghe xong thì sửng sốt một lát, bà đương nhiên không biết cái chiêu thương dẫn tư là gì, nhưng có một việc rất rõ ràng, chính là bây giờ Trấn Trưởng đang hợp tác với Chu Hiểm, nghe giọng điệu này là rất tán thưởng Chu Hiểm.
Mẹ Hứa cười cười, Vậy. . . . . . Vậy thật tốt.
Trấn Trưởng khoát tay áo, Được rồi, không làm trễ nãi thời gian của bà nữa.
Mẹ Hứa không hiểu, mới có mấy ngày ngắn ngủi, Chu Hiểm đã là khách quý của Trấn Trưởng. Hứa Đường cũng rất nghi hoặc, liếc mắt nhìn chỗ tài xế ngồi, lập tức sửng sốt ——người lái xe nở nụ cười giảo hoạt, trừ Phương Cử còn có thể là ai?
Cô liền nhìn kỹ chiếc xe này, chính xác là chiếc xe mà Phương Cử hằng ngày chạy băng băng.
Hứa Đường cẩn thận ngẫm lại, liền minh bạch. Hóa ra là Chu Hiểm đặc biệt mời Trấn Trưởng tới đây, hốt đúng thuốc cho tâm bệnh của mẹ Hứa ——bà sợ người ta nói xấu Hứa Đường, Chu Hiểm sẽ khiến người ta không dám nói xấu dù chỉ một câu.
Trên đường trở về, mẹ Hứa còn nói thầm, Hứa Đường, mẹ hỏi con, Chu Hiểm thật sự có bản lãnh lớn như vậy sao?
Mẹ không tin sao? Hứa Đường liếc nhìn bà một cái, Anh ấy mở khách sạn ở Chi Xuyên, người tới cắt băng còn lớn hơn Trấn Trưởng.
Mẹ Hứa chuyển ánh mắt sang Hứa Dương, Hứa Dương vội vàng gật đầu một cái, Mẹ, mấy năm này anh Hiểm buôn bán thuận lợi, rau quả ở trấn Độ Hà cơ hồ bị anh ấy lũng đoạn. Năm ngoái Miêu Tử Sơn không đào được thạch cao, con nghe nói năm nay trên trấn sẽ xây nhà máy thạch cao.
Ý là, Chu Hiểm đầu tư sao?
Dạ, cụ thể thì con không rõ ràng lắm, còn phải hỏi anh Hiểm.
Mẹ Hứa suy nghĩ trong chốc lát, chợt phát hiện Hứa Dương nhắc tới Chu Hiểm, lập tức nghiêm mặt nói: Cái gì mặn ca ngọt ca (chắc là nói Hứa Dương gọi Chu Hiểm bằng anh Hiểm ngọt xớt)!
Hứa Dương cười hì hì, Vậy phải gọi là gì? Anh rể?
. . . . . . Hứa Dương con muốn leo tường lật ngói phải không?
Từ nhỏ hai chị em đã đấu trí đấu dũng với mẹ Hứa, làm sao không biết trong lòng mẹ Hứa đã có chỗ dãn ra, chỉ cần Hứa Đường và Chu Hiểm biểu hiện tốt, qua một khoảng thời gian nữa, sợ rằng ngày mẹ đồng ý sẽ không xa.
Hứa Đường càng nghĩ càng thấy tiền đồ sáng lạng, nhất thời không nén được cười, lập tức bị mẹ Hứa hung hăng trừng mắt một cái, Con là con gái, dè dặt một chút đi!
Đêm đó, Hứa Đường ăn xong cơm tối đến phòng vệ sinh chuẩn bị tắm, bên ngoài chợt truyền đến giọng nói của Tưởng Hòa Hoa: Chị Hứa Đường!
Từ khi về trấn, đây là lần đầu tiên Hứa Đường nhìn thấy Tưởng Hòa Hoa, cô vội vàng phủ thêm áo khoác đi ra ngoài.
Hai người hàn huyên một hồi, Tưởng Hòa Hoa liền nói đến ý chính: Chị Hứa Đường. . . . . . Thật ra thì em tới đây là muốn mượn cái đó. . . . . .
Cái nào? Vừa dứt lời, Hứa Đường mới hiểu.
Tưởng Hòa Hoa cười cười, Mới vừa tới, đã trễ nên siêu thị đóng cửa rồi.
Chỗ của chị không có. Hứa Đường hô lớn về phía phòng mẹ Hứa, Mẹ! Trong nhà còn băng vệ sinh không?
Mẹ đã qua thời kì mãn kinh, lấy đâu ra băng vệ sinh!
Hứa Đường cười nói, Nếu không em cầm tờ giấy trước?
Tưởng Hòa Hoa bất đắc dĩ cười, Chỉ có thể như vậy rồi.
Hứa Đường tiễn cô tới cửa, Ngày mai em không bận thì cứ tới đây chơi.
Được. Tưởng Hòa Hoa cúi đầu, Vậy chị Hứa Đường chị nghỉ ngơi sớm đi.
Hứa Đường nhìn Tưởng Hòa Hoa vào bên trong nhà, xoay người trở lại phòng khách, mẹ Hứa từ phòng ngủ đi ra ngoài, Tháng này con còn chưa tới sao? Mẹ nhớ của con đến rất đúng ngày mà.
Hứa Đường ngẩn ra, vội nói, Trong khoảng thời gian này không được nghỉ ngơi, nên bị kéo dài.
Mẹ Hứa Ừm một tiếng, cũng không để ý.
Hứa Đường chỉ sợ mẹ Hứa sinh nghi, thường ngày vẫn cực kỳ cẩn thận, lúc nôn nghén, cô đều khóa kỹ cửa, mở vòi nước ra, che đi âm thanh. Lúc ăn cơm cũng nhai kỹ nuốt chậm, chỉ ăn thức ăn thanh đạm, sợ là ở trên bàn cơm không nhịn được.
Hứa Đường tắm xong, đang ngồi trên giường sấy tóc, nên không để ý, mẹ Hứa chợt âm thầm rảo bước đi vào. Hứa Đường sợ hết hồn, Mẹ, mẹ vào chi vậy?
Mẹ tìm một chút đồ.
Mẹ Hứa kéo tủ treo quần áo ra lật nửa ngày, lấy ra đôi bít tất bằng len nắm trong tay, cũng không đi ra ngoài, đưa lưng về phía Hứa Đường, mở vớ ra, Hứa Đường, mẹ hỏi con chuyện này.
Chuyện gì? Hứa Đường tắt máy sấy, ngẩng đầu nhìn mẹ Hứa.
Mẹ Hứa lăn qua lộn lại vớ, nhăn nhó một hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng mở miệng, . . . . . .Con... Con và Chu Hiểm có hay không. . . . . . Cái kia?
Hai lỗ tai Hứa Đường đỏ bừng, vậy mà trên mặt cô không chút gợn sóng, Mẹ nói cái gì đó.
Mẹ đã nói