Buổi chiều 27 tháng Chạp, trời vốn đang tạnh ráo lại bắt đầu có tuyết rơi, cách thời gian Trần Nhất Minh quy định chỉ còn hai mươi bốn tiếng, bên trong trụ sở tạm thời ở Lộc Sơn, Phương Cử vẫn đang mở máy tính, dùng đôi mắt đỏ rực xem đi xem lại video đã xem không dưới trăm lần; Hứa Dương chỉ mặc một cái áo sơ mi, trong tay cầm điện thoại di động, để chân đất bước tới bước lui trên sàn nhà; còn Chu Hiểm thì ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh bị hơi sương phủ mờ.
Không biết sau bao lâu, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Động tác của ba người lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa chính. Chu Hiểm khàn giọng, nói: Vào đi.
Cửa bị mở ra, là bảo vệ được Tuần Hiểm điều động giữ trước cửa, bảo an xoa xoa tay nói: Chu tổng, bên ngoài có người tìm anh.
Phương Cử sững sờ, nhìn về phía Chu Hiểm: Anh Hiểm, anh có hẹn ai sao?
Chu Hiểm không nói gì, nhíu mày, ngón tay gõ mấy lần trên đầu gối, thấp giọng nói: Mời họ vào đi.
Bảo vệ đáp lời rồi ra ngoài, sau một lúc, cửa lại bị mở ra. Ánh mắt ba người lập tức hướng về phía cửa, hai người đứng ở cửa gồm một nam một nữ, người đàn ông có thân hình gầy gò, mặc một lớp áo khoác bằng da, mang theo khẩu trang và kính râm, hai tay đút túi; nên cạnh anh ta là một cô gái, khoảng 17, 18 tuổi, mặc một áo khoác lông, trên đầu mang một cái mũ đính cọng lông xù, không mang khăn quàng cổ hay khẩu trang, gương mặt bị gió tuyết làm lạnh cóng đến đỏ bừng. Cô mang theo bao tay, trong tay là một hộp quà, trông thấy Chu Hiểm ngồi ở trên ghế sa lon liền kêu một tiếng: Anh Hiểm! Anh Phương Cử!
Người đàn ông bên cạnh cô cũng tháo khẩu trang cùng kính râm, hạ tay xuống đưa mắt nhìn về phía Chu Hiểm và Phương Cử. Phương Cử kinh hãi, ngu ngơ một lát mới hô thành tiếng: Anh Kiêu?
Chu Hiểm không nói gì, đứng dậy nhường chỗ ngồi cho anh Kiêu và cô gái mới tới. Anh Kiêu cũng không khách khí, trực tiếp bước vào; cô gái liếc mắt nhìn phía cửa, không thấy có thừa đôi giày nào mới dẫm mạnh chân rũ sạch tuyết trên giày, xong rồi mới đi vào. Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com Cô đặt hộp quà trên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh anh Kiêu, mắt nhìn sang Chu Hiểm.
Hứa Dương mang đến cho hai người hai ly nước, anh Kiêu nhận lấy nhưng lại không uống, tiện tay đặt xuống bàn trà, sau đó đưa mắt nhìn sang Chu Hiểm, giọng nói không mặn không nhạt: Vi Vi nghe nói cậu trở về, cứ ồn ào muốn qua gặp.
Ánh mắt Chu Hiểm hơi nheo lại, nhìn về phía Vi Vi. Vi Vi có chút mất tự nhiên, cười cười nhưng không nói gì. Phương Cử nhân cơ hội nói tiếp câu chuyện, cười nói: Thế nào, chỉ muốn gặp anh Hiểm không muốn gặp anh sao?
Phùng Vi Vi là con gái duy nhất của anh Kiêu, đang đi học tại Lộc Sơn, sắp tới chuẩn bị thi đại học. Mấy năm trước lúc anh Kiêu bận rộn, Chu Hiểm còn đi họp hội phụ huynh cho Phùng Vi Vi. Đương nhiên Phương Cử cũng muốn đi hộ nhưng Phùng Vi Vi sợ mái tóc màu đỏ của cậu nên đã uyển chuyển từ chối.
Chu Hiểm và Phương Cử đều hiểu rõ lúc này anh Kiêu đưa con gái đến cũng không phải đơn giản để đưa hộp sâm Hàn Quốc như vậy, sau khi hàn huyên vài câu, Phương Cử nói với Hứa Dương: Em trai Hứa, làm phiền cậu đưa Vi Vi đi dạo xung quanh biệt thự.
Hứa Dương lên tiếng đồng ý, ăn mặc chỉnh tề, mang theo Phùng Vi Vi đi ra ngoài. Phùng Vi Vi đi tới cửa, nhìn về phía cha mình một chút, mày hơi nhíu lại.
Chu Hiểm lấy hộp thuốc, rút ra một điếu đưa cho anh Kiêu, ai ngờ anh Kiêu lại khoát tay từ chối: Cai rồi.
Chu Hiểm nhíu mày, tự đốt thuốc cho mình, im lặng nhìn về phía anh Kiêu: Sao lại cai?
Giọng nói của anh Kiêu bình tĩnh: Phổi không tốt.
Chu Hiểm hút thuốc, yên lặng một lúc rồi mở miệng: Nghe nói giờ anh mở công ty bảo vệ.
Anh Kiêu Ừ một tiếng, Cũng ổn.
Phương Cử cười: Cũng tốt, có nhiều thời gian với con gái.
Anh Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía Phương Cử, thân thể của anh ta gầy gò, hốc mắt lõm vào khiến ánh mắt càng sâu: Cũng không còn được mấy năm, không biết còn có cơ hội nhìn thấy Vi Vi lấy chồng không. Cuối câu mang theo tiếng thở dài, giọng nói thêm chút thê lương.
Phương Cử và Chu Hiểm bỗng im lặng.
Qua một lúc, Phương Cử mở miệng hỏi: Anh Kiêu, hôm nay anh tới...
Anh Kiêu nhìn lên: Các cậu đang tìm người đúng không?
Chu Hiểm không lên tiếng.
Anh Kiêu nhíu mày: Động tĩnh cũng không nhỏ, cũng không sợ đả thảo kinh xà.
Chu Hiểm không biết anh Kiêu đã biết những gì, vẫn chưa lên tiếng.
Anh Kiêu phối hợp nói tiếp: Bây giờ Lão Trịnh không hoạt động ở Lộc Sơn nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh chỗ này, nếu các cậu làm việc mà không chú