Edit: Nhật Dương
Người đàn ông mặc áo đen buông lỏng tay, Hứa Đường thở ra một hơi thật mạnh sau đó hung tợn nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh. Trần Nhất Minh cũng giận quá hóa cười, rồi chậm rãi nói: Hứa Đường, cô phải cảm ơn tôi, chưa có ai có được đãi ngộ như cô vậy.
Môi Hứa Đường mím thành một đường, cô không nói câu nào nữa.
Trần Nhất Minh mang theo người đản ông mặc áo đen rời khỏi phòng, một lúc sau thì Đường Hồng mang thuốc vào, thấy Hứa Đường ngồi ở mép giường, bộ dạng hờn dỗi thì thở dài, khuyên nhủ: Khó khăn lắm Trần tiên sinh mới tới đây một lần, tiểu thư cô cần gì cãi nhau với ông ấy, từ từ dụ dỗ để ông ấy cho phép cô trở về mừng năm mới cũng được mà?
Hứa Đường ngẩng đầu lên nhìn Đường Hồng, trong lòng nhất thời giằng co, cô vốn vô ý lừa gạt Đường Hồng, chỉ cố ý đùa giỡn chút thủ đoạn là không có nói rõ, bây giờ Đường Hồng hiểu lầm càng nhiều, thậm chí mấy ngày ở đây, trong lúc chăm sóc cô cũng sinh ra chút cảm giác chân thành đồng tình. Trực giác của cô cho biết sự đồng tình của Đường Hồng có thể trợ giúp cô trong tình cảnh này, nhưng để cô chủ động đi lợi dụng, cô lại không làm được. . . . . .
Hứa Đường yên lặng bưng ly thuốc cảm pha nước lại. Đường Hồng làm việc rất tỉ mỉ, thuốc trong tay không nóng cũng không lạnh. Hứa Đường uống một hớp, chợt thấy dạ dày sôi trào, cô để cái ly vào trong mâm Đường Hồng bưng rồi vọt nhanh vào trong toliet.
Hứa Đường nôn khan một lúc rồi súc miệng, dùng nước rửa mặt xong thì ngẩng đầu, chợt thấy trong gương, Đường Hồng đang đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt sâu xa: Hứa tiểu thư, tôi hỏi cô một câu?
Hứa Đường xoay người lại, lẳng lặng nhìn Đường Hồng. Sắc mặt cô tái nhợt, trên má vẫn còn nước. Mấy ngày nay liên tục lo lắng, lại bị bệnh, mặt cô vốn nhỏ, bây giờ lại càng thêm gầy gò không ra hình người.
Đường Hồng nhìn cô, há miệng, cảm giác giống như không đành lòng, buông tiếng thở dài rồi khẽ hỏi cô: Có phải cô mang thai rồi không?
——
Chu Hiểm và Phương Cử vừa lên Lộc Sơn đã lập tức tập hợp mọi người trong công ty, kết hợp với những người mà mọi người biết ở Lộc Sơn để tiến hành giăng lưới tìm kiếm tung tích của Hứa Đường. Nhưng Trần Nhất Minh có quyền thế, muốn giấu một người ở huyện Lộc Sơn to lớn này thì thật sự quá dễ dàng. So ra thì sự tìm kiếm của Chu Hiểm và Phương Cử giống như đang mò kim dưới đáy biển.
Mắt thấy việc tìm kiếm không có chút tiến triển nào, Trần Nhất Minh lại xuống tối hậu thư, tình thế nghiêm trọng hơn trong quá khứ nhiều. ////dđ!e^@uy’+)o^n////3♥♥♥3
Phương Cử đang đối chiếu từng người có số lần xuất hiện nhiều trong đoạn băng hình để tiến hành điều tra, Hứa Dương giúp tổng hợp tin tức mà những người khác thu thập được, Chu Hiểm lại ra ngoài xác minh điều tra, ba người hoàn toàn không ngủ không nghỉ.
Mà ở Chi Xuyên, Tiểu Ngũ lại cho bọn họ biết một tin tức: anh tra được địa chỉ nhà của Trần Nhất Minh ở thành phố Chi Xuyên.
Trần Nhất Minh và vợ hắn có ra vào một lần, hơn nữa vợ hắn còn mang thai.
Phương Cử sửng sốt một chút rồi mắng một câu: Hắn thật không biết tích đức cho con mình.
Nghe nói vợ hắn rất thương hắn, nhưng cũng quản hắn ta rất chặt. Bình thường Trần Nhất Minh tiếp xúc với ai cũng phải xin phép vợ hắn.
Phương Cử cười một tiếng: Xin phép thì có ích gì, Trần Nhất Minh còn bắt đi một người dưới mí mắt vợ hắn, vậy mà vợ hắn còn không phải cái rắm gì cũng không biết.
Chu Hiểm đang nằm dựa trên ghế sô pha, nhắm mắt hút thuốc lá, nghe Phương Cử nói những lời này thì bỗng chốc mở mắt, anh híp mắt, chợt nói: Chúng ta không cần tự mình đi tìm người.
Phương Cử nhìn Chu Hiểm: Anh Hiểm, có ý gì ạ?
Chu Hiểm dập tắt điếu thuốc, anh bỗng dưng đứng dậy, vừa sửa sang lại quần áo vừa nói với Tiểu Ngũ: Tiểu Ngũ, cậu liên lạc với Hà Tinh, để cô ta nghĩ biện pháp tung tin tức Trần Nhất Minh kim ốc tàng kiều ra ngoài.
Hai mắt Phương Cử tỏa sáng, vỗ đùi nói: Ném đá giấu tay! Biện pháp này hay! Vợ của Trần Nhất Minh nhất định biết rõ chỗ Trần Nhất Minh có thể giấu người hơn chúng ta, chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm hướng đi của vợ hắn là được!
Anh lại dặn dò Tiểu Ngũ: Cậu nói Hà Tinh phải diễn tả tình huống thật nghiêm trọng!
Sự sắp xếp này giống như một viên thuốc ổn định tâm thần giúp mọi người vốn tinh thần sa sút lập tức phấn chấn.
Như bọn họ suy nghĩ, sau khi Hà Tinh tung tin tức này ra ngoài thì Khổng Ngọc Ngôn_vợ của Trần Nhất Minh lập tức không ngồi yên, phái người nhìn chằm chằm hành tung của Trần Nhất Minh, lại tìm người ở Lộc Sơn khắp nơi điều tra danh sách các bất động sản của Trần Nhất Minh.
Mắt thấy sắp gần tới hai mươi tám tháng chạp, Phương Cử không thể không tăng nhanh động tác. Có hơn trăm người có mặt trong đoạn video, phần lớn đều ở trong giới giải trí, chỉ có căn phòng cuối cùng Hứa Dương xông vào thì đều là những nhân vật có mặt mũi trong giới chính trị và thương nghiệp của Chi Xuyên đang ngồi. Phương Cử lần lượt tra xét nhưng không có một ai là có quan hệ lợi ích trực tiếp với Trần Nhất Minh.
Anh đã xem đoạn video không dưới 20 lần, hôm nay điều tra lại cũng vẫn lâm vào bế tắt, không có cách xoay chuyển, anh cảm thấy hơi thất bại.
——
Khi Hứa Đường nghe thấy những lời Đường Hồng nói thì đầu óc lập tức trống trỗng, qua một lúc sau mới kịp phản ứng, lập tức lắc đầu: Không thể nào!
Đường Hồng nhìn chằm chằm cô: Kỳ kinh nguyệt trước của cô là lúc nào?
Hứa Đường suy nghĩ một chút, mặt vốn đã tái nhợt lập tức không còn chút máu, cô đưa tay giữ lấy thành bồn rửa mặt sau lưng rồi từ từ thở ra: Tôi. . . . . .
Ánh mắt của Đường Hồng liên tục thay đổi, cuối cùng khẽ thở dài: Cô nên nhanh chóng nói cho Trần tiên sinh biết để ông ấy dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra.
Hứa Đường vội vàng lắc đầu: Chị Đường! Chị Đường, chị không thể nói cho ông ta biết!
Đường Hồng nhíu mày: Tại sao, đây là chuyện vui mà?
Hứa Đường cắn chặt môi rồi nhắm mắt lại nói: Chị Đường, chị biết tại sao Trần Nhất Minh không thả tôi đi sao? Cô mở mắt nhìn Đường Hồng, ở trong lòng nói một câu Xin lỗi , Cũng như chị nói, tôi còn trẻ, không làm được gì tốt? Lúc tôi biết Trần Nhất Minh, cũng không