Người Tình Bên Gối

Chương 4

Trước Sau

break

Sau khi đến Phỉ Lam, Hứa Nam Âm không ra ngoài nhiều.

Một là vì biết khách sạn này thuộc Tống thị, cô không muốn ngay từ đầu đã vô tình gặp phải người nhà họ Tống, đến mức cơ hội điều tra cũng không có.

Hai là vì có bão, gần đây trời toàn mưa.

Hạ Vận mỗi ngày đều sắp xếp ba bữa ăn, còn mang hoa tươi lên, ngược lại A Lật sẽ ra ngoài dạo phố mua đồ cho cô, dù sao cũng là lần đầu đến Ninh Thành, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.

“Châu Châu, trong nhà của tiểu thư hình như có người ở.” Cô ấy đã hai ngày liền đi dạo quanh khu nhà cũ rồi quay về.

Hứa Nam Âm thoáng nghĩ: "Nhà cửa để lâu không có người ở sẽ bẩn, có thể là đã sắp xếp người dọn dẹp từ trước rồi.”

A Lật không suy nghĩ nhiều, gật đầu: “Cũng phải, đợi mấy hôm nữa chúng ta có thể về đó nhưng ở khách sạn cũng rất thoải mái.”

Cô ấy lại hỏi: “Chúng ta phải điều tra thế nào đây?”

Các cậu ấm nhà giàu không giống minh tinh, chuyện gì cũng có thể bị lộ ra, trừ phi là bản thân họ cố tình xuất hiện bên ngoài, nếu không rất nhiều người căn bản không tra ra được. Dù có như vậy, cũng có thể là họ chỉ muốn phơi bày những gì họ muốn người khác thấy mà thôi.

Buổi tối, sau khi Hứa Nam Âm tắm xong, A Lật giúp cô sấy khô tóc rồi ra ngoài mua đồ nướng.

Cô nằm trên giường tìm kiếm, phần lớn kết quả hiện ra đều là về Tống thị.

Ngoài ra, chính là tin tức về Tống Hoài Tự, ảnh chụp đa số đều từ rất xa, veston giày da, bình luận về cơ bản đều là những lời tâng bốc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong một dịp trang trọng như vậy. Tống Hoài Tự trên tin tức, từ đường nét khuôn mặt đến vóc dáng vượt trội, hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc chỉ tồn tại trong thần thoại. Lúc đó anh chỉ ở sau màn ảnh, mà vẫn có thể cảm nhận được vẻ ngoài chói lóa, cùng với sự xa cách lạnh lùng từ trong cốt tủy.

Suy nghĩ của cư dân mạng đều rất thống nhất.

Hứa Nam Âm kéo xuống xem nội dung bình luận, nào là “Lên giường với em đi”: "Ngón tay dài thế kia mà móc thì chắc sướng lắm”…

Thẳng thắn quá rồi!

Cô úp màn hình điện thoại xuống, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ, hình như là rất dài thì phải?

Hứa Nam Âm bất giác vặn vẹo cơ thể, nhận ra mình cũng đã nghĩ bậy theo, đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ.

Cô không phải là người không biết gì cả, ngược lại bà Hứa vì để bảo vệ cô đã giáo dục giới tính cho cô từ rất sớm.

Mấy năm nay mắc chứng “Khát Da”, cô chỉ giới hạn trong việc ôm ấp người thân và bạn bè nhưng A Lật cũng không ở lại mỗi đêm, cô ấy có cuộc sống riêng. Sau khi bệnh ngày càng nặng, Hứa Nam Âm đã mua đồ chơi người lớn, những lúc ở một mình mà khó chịu cô sẽ dùng chúng, một mặt có thể tự thỏa mãn, mặt khác có thể giúp mình dời đi sự chú ý khỏi những cảm xúc khó chịu.

Thế nhưng sau khi kết thúc vẫn là sự trống rỗng và khó chịu.

Bởi vì về bản chất, thứ cô muốn được thỏa mãn hơn cả chính là sự tiếp xúc da thịt từ tứ chi của đối phương.

Chỉ là cô không mang theo món đồ chơi nào.

Hứa Nam Âm lún sâu vào chiếc giường rộng lớn.

Nếu có người có thể ôm chặt lấy cô, bàn tay mạnh mẽ dán lên làn da cô, lúc nhẹ lúc nặng, với nhiệt độ nóng bỏng, từ khuôn mặt đến mọi nơi, ngay cả nơi sâu nhất cũng có thể dùng ngón tay dài…

Nhất định, nhất định sẽ khiến cô thoải mái đến run rẩy.

Hứa Nam Âm nhìn chằm chằm chiếc đèn pha lê trên đầu. Ánh sáng nóng rực làm cô lạc lối trong hỗn loạn.

Mãi cho đến khi cảm nhận được dòng nhiệt trào ra, làm ướt chiếc áo choàng tắm trên người, cô mới bừng tỉnh hé môi kêu lên một tiếng, đôi môi đỏ bừng.

Ánh sáng trắng trước mắt Hứa Nam Âm dần biến thành hình ảnh rõ ràng của chiếc đèn pha lê.

Cô hình như… đã tưởng tượng ra điều gì đó.

“Châu Châu, mau ra ăn khuya đi!”

A Lật xách đồ ăn khuya trở về, đi một vòng trong phòng ngủ, phát hiện Hứa Nam Âm lại ở trong phòng tắm.

Cô ấy thắc mắc: “Nhiệt độ vẫn ổn mà, chẳng lẽ máy lạnh đã ngưng lúc em ra ngoài sao?”

Hứa Nam Âm vừa bước ra đã nghe thấy lời này, mặt nóng bừng lên. Cũng may ngâm mình trong bồn tắm khiến cả người cô đều ửng hồng, sắc đỏ trên mặt cũng được coi là do hơi nước làm.

“Lần sau gọi đồ ăn ngoài là được rồi.”

“Em muốn đi dạo một chút mà.” A Lật là một người lúc nào cũng vui vẻ.

Cô ấy đưa cho Hứa Nam Âm hai xiên thịt nướng: "Đúng rồi, ngày mai chúng ta ra ngoài mua mặt nạ nhé? Thư mời mà anh Tống đưa có ghi chủ đề là vũ hội hóa trang, không đeo thì nổi bật lắm.”

Nhắc đến anh Tống, Hứa Nam Âm không tránh khỏi nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Là sau khi xem tin tức của Tống Hoài Tự cô mới… Không đúng, cô chỉ tưởng tượng đến bàn tay thôi, không phải người.

“Châu Châu?”

“Ừ, mai đi mua.” Hứa Nam Âm hoàn hồn, cắn một miếng thịt nướng: "Đeo mặt nạ lên, như vậy cũng sẽ không bị ai nhận ra.”

Chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật này tên là Nhạc Nhã Quân, cô đã tìm kiếm khá nhiều thông tin liên quan trên mạng, gia đình cô ta mở công ty truyền thông. Bản thân Nhạc Nhã Quân năm nay cũng gia nhập giới giải trí, vừa mới phát sóng một bộ phim thần tượng, cũng có chút danh tiếng.

Trên mạng có tin đồn vô căn cứ, nói lúc cô ta ở đoàn phim, đã có người đàn ông lái siêu xe đến đón, antifan còn bới ra đối phương có thể là cậu hai nhà họ Tống.

Lúc Hứa Nam Âm mới nhìn thấy tin này, có một thoáng nghi ngờ là thật nhưng ngay sau đó cô vỗ vỗ mặt, sao mình có thể chưa thấy chân tướng đã vội phỏng đoán theo người khác được.

Dù nói thế nào, vũ hội hóa trang rất có lợi cho mình.

Ngày hôm sau.

Hứa Nam Âm thức dậy từ sáng sớm, hỏi Hạ Vận vài địa điểm rồi cùng A Lật ra ngoài.

Tuy chỉ cần một chiếc mặt nạ nhưng một khi đã đi dạo phố thì thật sự không kìm được, tiền tiêu vặt cũng đủ, cô mua hẳn năm cái. Có đủ loại kiểu dáng, che nửa mặt, che cả mặt, ren, lông vũ, đính đá quý, vân vân.

Hứa Nam Âm thích nhất là một chiếc mặt nạ hình con bướm, vừa hay Tống Đình Xuyên cũng từng tặng cô một mẫu tiêu bản bướm.

Khi trở lại Phỉ Lam, Hạ Vận mang bữa tối đến. Nhìn những chiếc mặt nạ với phong cách khác nhau, đã có thể tưởng tượng ra khi đeo lên mặt cô gái sẽ kinh diễm đến mức nào.

Cô ấy mở lời: “Có thể để tôi đi chuẩn bị.”

Hứa Nam Âm cười rộ lên: “Vừa hay tôi cũng tiện ra ngoài đi dạo.”

Để Hạ Vận chạy đôn chạy đáo làm việc này dường như quá phiền phức cho người ta.

“Căn bên cạnh còn có người ở không?” Ba ngày nay cô không hề gặp qua những người khác trong khách sạn.

Nếu là người khác hỏi, Hạ Vận tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm hành tung của sếp lớn tập đoàn nhưng trước mặt cô gái này.

“Anh Tống đã rời đi vào sáng hôm nay.”

Tống Hoài Tự lúc đến không ai hay biết, lúc đi cũng không để lại dấu vết, chỉ đến hôm nay, người tài ở Cảng Thành mới biết anh đã rời đi.

Sau khi Tưởng Thần báo cáo xong công việc hôm nay, lại nhắc đến tình hình của Hứa Nam Âm: "Tiểu thư Hứa hai ngày đầu không ra ngoài, ngày thứ ba ra ngoài mua mặt nạ cho bữa tiệc, còn có một ít đồ ăn vặt.”

Cô ấy vừa ra khỏi cửa, Hạ Vận đã báo ngay với Tưởng Thần, dù sao cũng là người được sếp lớn sắp xếp ở lại đây, lỡ có chuyện gì cô ấy không gánh nổi.

Tưởng Thần sắp xếp vệ sĩ đi theo, tuy rằng Ninh Thành không có gì nguy hiểm, không giống Cảng Thành bây giờ vẫn còn một số băng đảng xã hội đen, tháng 5 vừa rồi còn xảy ra vụ ẩu đả.

Anh ta miêu tả số lượng: "Ba người ăn cũng không hết.”

Tống Hoài Tự không có hứng thú gì với chuyện các cô gái đi dạo phố, thản nhiên nói: “Là do nhận thức của anh về con gái có vấn đề.”

A Lật bên cạnh Hứa Nam Âm có thể ăn bằng hai cô.

Tưởng Thần phản ứng lại: “Vâng, tôi sẽ suy nghĩ lại. Lời tôi vừa nói quả thật có chút định kiến.”

Vào ngày diễn ra tiệc sinh nhật.

Sáng sớm, Hạ Vận đã hỏi có cần chuyên gia tạo hình không, Hứa Nam Âm từ chối, một mình A Lật là đủ rồi.

Trời âm u, dường như lúc nào cũng có thể đổ mưa.

Không biết đồ ăn ở vũ hội tối nay thế nào nhưng ở nơi xa lạ, ăn ít vẫn tốt hơn.

Vì vậy trước khi đi, Hứa Nam Âm đã ăn mấy chiếc bánh hoa mai, cộng thêm một ly rượu nếp cẩm hoa quế phải xếp hàng rất đông người mới mua được.

“Đúng là ngon thật.” Hứa Nam Âm hài lòng gật đầu.

A Lật đeo mặt nạ cho cô.

Đó là chiếc mặt nạ ren, được viền họa tiết cuộn, không chỉ đính ngọc trai, mà còn có một chuỗi ngọc trai từ khóe mắt kéo đến bên tai, rủ xuống thành tua rua ngọc trai.

Vì tên ở nhà là Châu Châu, Hứa Nam Âm từ nhỏ đã rất thích ngọc trai, trang sức cũng phần lớn là các kiểu ngọc trai khác nhau.

Vừa hay chiếc mặt nạ này cũng hợp với chiếc váy lụa ánh ngọc trai hôm nay của cô, trông linh động và tao nhã, tựa như thiếu nữ trong tranh sơn dầu thời Trung cổ.

A Lật nhắc nhở: “Tiểu thư tửu lượng không tốt, uống ít một chút, ở vũ hội không chừng còn phải uống nữa đấy.”

Hứa Nam Âm nhìn chiếc ly chỉ còn lại một chút: "Tôi đi vũ hội một mình, chắc chắn sẽ không uống đâu.”

“Sao có thể, chắc chắn sẽ có người mời tiểu thư khiêu vũ!”

A Lật không tin tất cả mọi người ở đó đều bị mù: "Trong túi còn có một chiếc mặt nạ nhỏ, để phòng lỡ như bị hỏng.”

Cô ấy cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra với Châu Châu!

Bữa tiệc sinh nhật lần này của Nhạc Nhã Quân, đặc biệt đặt địa điểm tại một khách sạn xa hoa thuộc Tống thị.

Vốn dĩ với gia thế của cô ta, người đến sẽ không có ai thuộc các gia tộc hàng đầu nhưng đa số mọi người đều biết cô ta có quan hệ tốt với cậu hai nhà họ Tống nên tự nhiên nhận lời mời.

Nghe nói sau khi cô ta mời Tống Hoài Tự, các tiểu thư một mặt thì chế nhạo, một mặt lại mâu thuẫn mong chờ anh thật sự đến tham dự.

Bữa tiệc bắt đầu lúc 7 giờ, 6 giờ rưỡi đã có một số người có mặt.

Trong đại sảnh, nam nữ qua lại, muôn hồng nghìn tía, hương thơm nồng nàn, có mặt nạ che đậy, con người cũng trở nên mơ hồ, khi đến gần cũng cởi mở hơn không ít.

“Người đến thật đúng là không ít.”

“Người đến vì Tổng giám đốc Tống không phải là ít, đáng tiếc, những người này trăm phần trăm sẽ phải thất vọng.”

Mấy người bưng ly rượu, tùy ý trò chuyện.

Khóe mắt liếc thấy người vừa bước vào sảnh, bèn hỏi nhỏ: “Cô gái kia, có quen không?”

“Không quen… Mặt nạ che nửa khuôn mặt rồi, không nhận ra nhưng mà xinh đẹp thật.”

“Nhạc Nhã Quân làm chủ đề này, có cái không tốt, cũng có cái tốt.”

Hứa Nam Âm đã tham gia rất nhiều bữa tiệc ở Cảng Thành nên không hề lúng túng, cô lập tức đưa thiệp mời thuộc về Tống Hoài Tự cho nhân viên lễ tân.

Nhân viên lễ tân mở ra xem, hít một hơi kinh ngạc.

Tuy không biết tại sao một cô gái lại có thể cầm đồ của Tổng giám đốc Tống, chuyện này chưa từng có tiền lệ nhưng anh ta vẫn để cô đi qua.

Không ít ánh mắt dõi theo cô.

Hứa Nam Âm liếc mắt nhìn một vòng đều là mặt nạ, không phân biệt được ai với ai, cô lặng lẽ đi đến những nơi có ba bốn người đang tụ tập.

Trong chốc lát, bên này cũng trở nên náo nhiệt theo.

Sau khi liên tiếp từ chối sự tiếp cận của họ, cô chọn một ly rượu giả vờ uống, đợi một lát, không khí đột nhiên trở nên sôi động.

“Đình Xuyên đến rồi.”

“Cậu hai nhà họ Tống sao có thể vắng mặt trong sinh nhật của Nhạc Nhã Quân được.”

Hứa Nam Âm nhìn Tống Đình Xuyên giữa đám đông.

Anh ta so với 6 năm trước không thay đổi nhiều lắm, so với vẻ cấm dục trưởng thành của Tống Hoài Tự, anh ta trông bất cần đời hơn.

Cô đã gặp quá nhiều cậu ấm như vậy ở Cảng Thành.

“Không biết hôm nay anh ta tặng quà gì cho Nhạc Nhã Quân, lần trước chuẩn bị là một chiếc vòng cổ kim cương hồng năm cara đấy.”

Hứa Nam Âm nghe vậy nhíu mày.

Cô nhớ ra quà sinh nhật năm ngoái của mình cũng có một chiếc vòng cổ kim cương hồng cùng số cara. Không lẽ nào lại là cùng một kiểu chứ?

Vậy thì không chỉ là qua loa, mà quả thực là ghê tởm.

Hứa Nam Âm nhìn về phía người bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi, quan hệ của họ rất tốt sao?”

Phương Hằng nghe thấy một giọng nói xa lạ, trong trẻo như châu ngọc rơi trên mâm, quay đầu lại mới thấy người đẹp lúc nãy không có phản ứng đã chủ động mở lời.

“Đương nhiên rồi.” Anh ta biết gì nói nấy: "Tuy không công khai là bạn trai bạn gái nhưng cũng gần như vậy rồi, nơi nào có anh ta thì chắc chắn có Nhạc Nhã Quân. Chuyện này ở Ninh Thành không phải là bí mật, cô thế mà lại không biết à?”

Hứa Nam Âm chớp mắt, cố ý hỏi: “Nhưng mà, không phải anh ta có vị hôn thê rồi sao?”

Phương Hằng có chút kinh ngạc: “Có sao?”

Những người khác xem náo nhiệt: “Hình như là có đấy.”

“Cậu hai nhà họ Tống có nhắc qua đôi lần.”

“Tôi nhớ hình như… họ Hứa thì phải? Trước đây cũng ở Ninh Thành, sau đó đến Cảng Thành, chưa từng quay lại.”

“Có phải là đã sớm hủy hôn rồi không?”

Có người cười một cách mờ ám: “Chuyện này có gì đâu, đến lúc đó Ninh Thành một cô, Cảng Thành một cô, bình thường thôi mà.”

“Vậy ai là lớn, ai là nhỏ?”

“Cậu hai nhà họ Tống còn không thèm đến Cảng Thành, chắc chắn là bên này quan trọng hơn rồi…”

Hứa Nam Âm nghe thấy mà trong lòng chán ghét, đặt ly rượu trở lại bàn.

Phương Hằng thấy vẻ mặt cô không đúng: "Cô không lẽ là đến vì Tống Đình Xuyên đấy chứ?”

“…”

Hứa Nam Âm tức đến mức buột miệng nói tiếng Cảng Thành: “Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú với việc thu gom rác rưởi.”

Cô lại nhìn về phía mấy người lúc nãy.

“Mấy người đều là cặn bã!”

Vài người nghe cô gái chửi người mà giọng cũng hay như vậy, còn định trêu ghẹo vài câu, kết quả người ta đã nhấc váy rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Hứa Nam Âm rời khỏi sảnh tiệc, đứng trên hành lang gửi tin nhắn cho bà Hứa: [Con không muốn kết hôn!]

Bên kia không trả lời, có thể là đang bận.

Mặt Hứa Nam Âm tức đến đỏ bừng, may mà có vụ điều tra trước hôn nhân, nếu không cứ thế mù mờ gả đi chắc lúc đó phải phát điên mất.

Bên ngoài khách sạn không biết từ lúc nào đã đổ mưa như trút nước.

Một nữ phục vụ bước lên phía trước: "Thưa tiểu thư, nơi nghỉ ngơi ở trên lầu, để tôi đưa cô qua đó nhé?”

Hứa Nam Âm gật gật đầu.

Ngoài dự đoán đó là phòng tổng thống.

Cô đoán, chắc chắn là có liên quan đến cậu hai nhà họ Tống, nếu không sao ngay cả nơi nghỉ ngơi cho khách cũng là loại cao cấp nhất.

“Trong tủ quần áo có áo ngủ sạch, đồ tẩy trang được đặt trên bàn trang điểm, cô còn cần gì nữa không ạ?”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, chỉ còn lại một mình Hứa Nam Âm trong căn phòng rộng lớn trống trải. Đã lâu rồi cô không ở một mình trong một không gian lớn như vậy.

Yên tĩnh đến không một tiếng động.

Hứa Nam Âm không tránh khỏi cảm giác lo lắng, cô gửi tin nhắn cho A Lật, sau đó gửi cả số phòng qua.

Tưởng Thần người không có ở đó nhưng vẫn luôn chú ý đến chuyện trong bữa tiệc.

Dù sao thì hóng chuyện là bản tính của con người, huống chi, người trong cuộc còn là người anh ta quen biết, thậm chí còn có quan hệ với sếp.

“Tiểu thư Hứa mắng cậu hai là rác rưởi, lại mắng những người kia là cặn bã, sau đó đùng đùng nổi giận về phòng, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài.”

Ừm, người khác đã nói với anh ta như vậy, còn nhại lại một lần, Tưởng Thần cũng nhại theo.

Tống Hoài Tự bật cười khe khẽ.

Đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc cô chửi người.

“Giám đốc có gọi điện hỏi có muốn mang đồ ăn lên không, tiểu thư Hứa không muốn, nghe giọng có vẻ không được khỏe, có thể là đã khóc.”

Tưởng Thần nói: “Cậu hai thật quá đáng.”

Cô đúng là dễ khóc thật.

“Bây giờ em ấy vẫn còn ở trong phòng à?” Tống Hoài Tự nhíu mày.

Nhìn thấy biểu cảm của sếp qua kính chiếu hậu, Tưởng Thần nói: “Vâng. Tiểu thư Hứa một thân con gái không quản ngại ngàn dặm đến đây, đúng là tủi thân thật…”

Anh ta thăm dò: “Hay là ngài qua đó an ủi một chút?”

Tống Hoài Tự ngước mắt: "Bao lâu?”

Tưởng Thần đã sớm tính toán: “Mười phút!”

Bên khách sạn biết sếp lớn muốn đến, còn tưởng rằng hôm nay anh hiếm có hứng thú tham gia tiệc sinh nhật của Nhạc Nhã Quân, trong lòng đã suy nghĩ trăm đường. Nào ngờ người đàn ông không nói gì cả, lập tức dẫn Tưởng Thần lên tầng cao nhất.

Giám đốc: “Tiểu thư Hứa ở trong phòng này ạ.”

Tưởng Thần xua xua tay, ra hiệu cho anh ta cùng mình đi ra xa một chút, hỏi thăm về tình hình của Hứa Nam Âm.

Tống Hoài Tự gõ tay hai cái.

Hứa Nam Âm đang khó chịu, vì thế đeo lại chiếc mặt nạ ren vốn đã tháo xuống, chỉ để giảm bớt một chút cảm giác khó chịu và khao khát.

“Vào đi.”

Nghe thấy tiếng động, cô để chân trần bước xuống giường, những ngón chân tròn trịa đặt lên tấm thảm lông có hoa văn tối màu, tương phản làm nổi bật lên làn da trắng như sứ.

Tưởng là A Lật, vừa mở cửa cô đã không kìm được mà nhào vào ôm.

“Chờ em mãi…” Cô đã quen vừa dịu dàng vừa nũng nịu với A Lật.

Thật thoải mái.

Tựa như sa mạc khô cằn được đón một cơn mưa.

Hứa Nam Âm dụi dụi, trong miệng bật ra một tiếng thở than, một lúc sau mới nhận ra cảm giác không đúng, thứ cô đang áp mặt vào cứng ngắc, A Lật làm gì có to như vậy.

Cô định thần lại, hàng mi khẽ nâng lên, ánh mắt đầu tiên chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen rồi nhìn lên trên.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia rất quen thuộc.

Tống Hoài Tự cụp mắt, nhìn cô gái đang nép trong lòng mình. Thân hình mảnh mai, mềm mại, phần ren ở mắt của chiếc mặt nạ cực mỏng, thấp thoáng để lộ đôi mắt xinh đẹp.

Anh lại ngửi thấy mùi đào mật.

Hơi thở từ chóp mũi cô phả ra từng chút một thấm qua lớp áo sơ mi, bàn tay anh vốn định đẩy cô ra cũng khựng lại.

“Buông ra trước đã.”

Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, giọng nói trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì.

Hứa Nam Âm vốn đã ôm nhầm người, xấu hổ đến mức các ngón chân cuộn tròn trên thảm, muốn lùi ra xa nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà tham luyến hơi ấm nóng rực của anh.

Không biết vì sao, một ý nghĩ hoang đường nảy sinh.

Bây giờ mình đang đeo mặt nạ, anh cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa đám người Chỉ Quân đều nói giọng lúc cô làm nũng không giống với bình thường.

Vậy thì, anh chắc là không nhận ra mình đâu nhỉ?

Vậy thì cô…

Ý nghĩ này vừa nảy lên, đã như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ.

Tưởng Thần đuổi giám đốc đi, dừng lại ở cách đó không xa. Từ góc độ này, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng và cô gái nhỏ nhắn trong lòng anh.

Cánh tay trắng nõn của cô gái ôm lấy eo người đàn ông, tà váy dán vào chiếc quần tây, khuôn mặt bị che khuất.

“Anh ôm tôi một cái đi…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc