Được sao?
Hứa Nam Âm suýt chút nữa đã nghĩ mình nghe nhầm.
Không ngờ người đàn ông lại đồng ý dễ dàng như vậy, cô vẫn có chút không dám tin, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu anh không đồng ý sẽ năn nỉ thêm một chút.
Anh thế mà lại không cảm thấy lý do này ấu trĩ!
Cảm xúc của cô gái đều viết hết lên mặt, từ căng thẳng đến vui mừng, hai má ửng hồng, giống như dự báo thời tiết, từ u ám chuyển sang quang đãng.
Tống Hoài Tự đột nhiên cảm thấy rất hứng thú mà nhìn một lúc.
“Em bao nhiêu tuổi?” Anh hỏi.
Hứa Nam Âm lặng lẽ quan sát sắc mặt anh, rất bình thản, giọng điệu cũng không có gì thay đổi, không giống như đang châm chọc cô.
Chắc là anh không biết tuổi của cô thật.
“Tháng sau là 22 tuổi rồi ạ.” Cô cố tình nói cho lớn hơn một chút.
Người đàn ông không nói gì.
Thêm một tháng hay thiếu một tháng cũng không có gì khác biệt.
Là do câu hỏi của anh quá phù hợp với vẻ bề ngoài, hay là do lúc ở nhà nuôi dạy trẻ nhỏ không ai dặn dò vài câu, rằng đừng có chuyện gì cũng nói thật?
Hứa Nam Âm thấy anh không nói gì, chuẩn bị rời đi, nhẹ giọng cảm ơn anh: “Vậy… tôi về nhà trước nhé?”
Tống Hoài Tự gật đầu một cách gần như không thể thấy.
“Sếp.”
Tưởng Thần vẫn luôn đứng bên ngoài bức tường kính, nghe thấy tiếng mở cửa, đi vào ngang qua người Hứa Nam Âm vừa bước ra.
“Từ sau bữa tiệc tối qua, rất nhiều người đã đến hỏi thăm xem ngài sẽ ở lại Cảng Thành mấy ngày, có thời gian rảnh không, tôi đã từ chối hết rồi. Bên sân bay có thông báo tối nay Ninh Thành sẽ có mưa lớn, hỏi chúng ta có về đúng lịch trình không.”
Người đàn ông trên sô pha vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Cứ như vậy trước đã.”
Anh đến Cảng Thành ba ngày, hiện tại công việc cần làm đã xong xuôi, ở lại đây thêm nữa cũng không cần thiết. Đương nhiên nếu thời tiết thật sự khắc nghiệt đến mức không thể đi được, anh cũng sẽ không đi nộp mạng.
Tưởng Thần gật đầu: “Vâng.”
Tống Hoài Tự nâng tách trà lên, hương trà vương vấn trong miệng, cuống họng ngọt dịu: "Lúc về có thêm một người.”
“Thêm ai ạ?”
“Cái người nhà cô ấy…” Người đàn ông dừng lại: "A Lật thì phải.”
5 giờ chiều, có người đến nhà họ Hứa để lấy hành lý.
Hứa Nam Âm phải về Ninh Thành một tháng, tuy là mùa hè nhưng bà Hứa vẫn chuẩn bị cho cô cả quần áo mỏng lẫn dày, có những chiếc váy chỉ một cái thôi cũng đủ chiếm nhiều diện tích.
Tài xế tuy đã từng trải nhiều cũng phải kinh ngạc một phen, liếc mắt một cái đã xác định xe không đủ, lại gửi tin nhắn cho thư ký Tưởng, gọi thêm một chiếc xe nữa, đỡ phải quay về một chuyến lãng phí thời gian.
Đến 6 giờ, xe đón Hứa Nam Âm đến nhà họ Hứa.
Hứa Nam Âm mặc một chiếc váy liền màu hồng hoa anh đào, riêng lớp lót bên trong đã có mấy tầng, vải lụa mềm mại lướt trên bắp chân thon thả, vừa tinh xảo lại vừa tao nhã.
“Được rồi, chỉ một tháng thôi mà.” Bà Hứa vỗ vỗ lưng cô.
Bà cũng có chút lo lắng không biết để con gái về một mình có ổn không, Tống Hoài Tự dù sao cũng là đàn ông, làm sao biết chăm sóc phụ nữ nhưng lại nghĩ đến con gái nói anh đã đồng ý cho A Lật về cùng, bà cũng yên tâm được một nửa.
Gia thế nhà họ Tống rành rành ở đó, dù thế nào đi nữa, hôn ước vẫn còn cũng sẽ không làm gì Hứa Nam Âm.
Trong sân đèn sáng như ban ngày.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, người đàn ông gật đầu chào bà Hứa.
Trong tầm mắt, cô gái đang được bà Hứa ôm mặc một bộ đồ lộng lẫy, tóc được búi lên, để lộ phần gáy trắng ngần.
Hứa Nam Âm với đôi mắt hoe đỏ đi đến bên cạnh xe, chiếc mũi nhỏ xinh ửng đỏ, đôi mắt ngấn một tầng nước, được ánh đèn chiếu vào, long lanh như sóng nước. Giống như những hạt châu lấp lánh được thêu trên chiếc váy lụa của cô.
Hứa Nam Âm không nói một lời mà lên xe.
A Lật cũng định đi theo lên nhưng bị Tưởng Thần giữ lại, ghế phụ kia là vị trí của anh ta: "Cô ngồi chiếc xe phía sau đi.”
Nghĩ lại, để cô ấy đi một mình cũng không hay: "Tôi cũng qua đó.”
Hứa Nam Âm đã quen có A Lật đi theo sau, vì vậy mà ngồi trên xe buồn bã một lúc lâu, mãi đến khi xe lái vào quốc lộ ven biển, cô mới phát hiện A Lật không có ở đây.
Người ngồi bên cạnh cô chính là Tống Hoài Tự.
Ánh sáng trong xe khá tối, chỉ mơ hồ chiếu ra sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo của anh, lưu lại một vầng sáng mờ sau quai hàm.
Trong nháy mắt, thứ không khí mà Hứa Nam Âm đã bỏ qua dường như đã phá vỡ lớp phòng bị, đột ngột xâm nhập xung quanh cô.
Giống như sự oi bức trước cơn mưa.
Bắp chân cô hơi nhúc nhích, vô thức gãi lên hạt ngọc trai trên chiếc túi xách đặt trên đùi, móng tay cào nhẹ tạo ra tiếng động rất nhỏ.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Từ lúc cô lên xe, đã có một mùi hương đào nhàn nhạt, ngọt mà không ngấy.
Trong xe yên tĩnh, Hứa Nam Âm càng thêm căng thẳng, cảm giác hơi ngứa ngáy, cô đưa tay lên gãi gãi cánh tay.
Cô muốn chạm vào A Lật.
“Lạnh à?” Giọng người đàn ông trước sau như một trầm ổn.
Tài xế lập tức điều chỉnh lại nhiệt độ, còn tiện tay bật nhạc, phát một bản nhạc không lời nhẹ nhàng.
“Không lạnh…” Hứa Nam Âm buông tay: "Tôi chỉ là…”
Lời còn chưa dứt, một chiếc chăn nhung được đưa đến bên cạnh cô, những ngón tay dài như ngọc, tương phản rõ rệt với hoa văn tối màu, mu bàn tay có thể thấy rõ những đường gân xanh.
Hứa Nam Âm ngẩn người hai giây rồi nhận lấy, hơi thở nóng rực dường như men theo chiếc chăn len lỏi lên làn da cô.
Cô rụt tay lại, muốn giảm bớt sự ngượng ngùng, chủ động bắt chuyện: “Anh có giúp người nhà của mình che giấu không?”
Hứa Nam Âm vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện điều tra trước hôn nhân, bây giờ nghĩ lại, người đàn ông bên cạnh là anh trai của Tống Đình Xuyên, họ mới là người một nhà, cho dù có chuyện không hay, nói không chừng cũng sẽ thông đồng với nhau trước.
Tống Hoài Tự tắt màn hình: "Có câu nói gọi là giúp lý không giúp thân.”
Hứa Nam Âm do dự: “Thật không ạ?”
Tống Hoài Tự bình tĩnh: “Giả đấy.”
“…”
Hứa Nam Âm thật sự không phân biệt được thật giả, lấy hết can đảm nói: “Tuy hai người là người thân nhưng giúp nhau lừa gạt người khác là không tốt, đó chính là lừa hôn.”
Tống Hoài Tự nghe vậy bật cười: "Hứa Nam Âm.”
“Thay vì nghĩ cách thuyết phục tôi, thay bằng em hãy nghĩ xem nên điều tra như thế nào.” Ngón tay của người đàn ông không nặng không nhẹ gõ xuống.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô gái: "Với lại, kết quả điều tra không bằng việc em ngầm hiểu ra sao đâu.”
Hứa Nam Âm cuối cùng vì lo nghĩ mà ngủ thiếp đi trên xe, tối qua cô đã ngủ rất muộn, ban ngày lại dậy sớm, còn chưa ngủ trưa. Nhiệt độ thích hợp, không có ai trò chuyện, nghe nhạc nên cơn buồn ngủ kéo đến.
Chỉ là ngủ trên xe không được thoải mái cho lắm, Hứa Nam Âm có thói quen ngủ cùng A Lật nên vô thức đưa tay ra sờ người bên cạnh.
Tống Hoài Tự đợi sau khi cô gái bên cạnh đã yên tĩnh lại, liền mở màn hình máy tính bảng ra xử lý và trả lời tin nhắn công việc từ nước ngoài.
Mãi cho đến khi một vệt trắng như tuyết xuất hiện trên cánh tay anh.
Cô gái cuối cùng cũng chạm được, giống như sa mạc tìm thấy ốc đảo, được voi đòi tiên, như một lữ khách khao khát nguồn nước, dần dần đến gần.
Người đàn ông đẩy tay cô ra, mềm mại đến không ngờ.
Anh cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
Vị quản lý cấp cao ở đầu dây bên kia nửa ngày không nhận được tin tức còn tưởng là vấn đề của mình, đang lúc sắp nhận lỗi thì cuối cùng cũng nhận được sự cho phép của sếp.
Hứa Nam Âm ngủ vô cùng không thoải mái, chỗ ngủ không thoải mái, cơ thể cũng trống rỗng, khó chịu vô cùng, nước mắt sinh lý từ từ chảy ra.
Mãi cho đến khi cô chạm vào một nơi.
Cảm giác khác với A Lật nhưng khi áp vào, vừa nóng rực, vừa hơi thô ráp, khiến tim cô run rẩy, nóng ran cả mặt và cổ.
Thật thoải mái…
Nếu như, nếu như có thể chạm vào cô nhiều hơn một chút thì tốt rồi…
Tài xế vừa rồi nghe thấy một tiếng thút thít, bây giờ lại là một tiếng rên khe khẽ, giật cả mình, ngài Tống không phải loại người làm bậy.
Anh ta nhìn về phía kính chiếu hậu.
Tay của người đàn ông đang bị cô gái nắm lấy, một bàn tay to đang giữ toàn bộ bên má của cô, anh đang cau mày.
Tài xế lập tức thu hồi ánh mắt, thề sẽ không ngẩng đầu lên nữa. Tuy không giống như anh ta nghĩ nhưng cũng không phải là chuyện nên xem.
Tống Hoài Tự cụp mắt, chăm chú nhìn một lúc lâu.
Tầm mắt di chuyển lên trên, giọt nước mắt đọng ở khóe mắt cô cuối cùng cũng chảy xuống, làm ướt lòng bàn tay người đàn ông.
Khiến anh bất giác nghĩ đến nước mật chảy ra khi cắn một quả đào.
Đây lại là cái tật xấu gì nữa đây.
Ngủ cũng có thể khóc sao?
“Anh Tưởng, tâm trạng của Tổng giám đốc Tống thế nào?”
“Anh Tưởng, có phải phương án của chúng ta có vấn đề ở đâu không?”
Ngồi ở chiếc xe phía sau, Tưởng Thần đang trả lời tin nhắn của người khác, liên tiếp nhận được câu hỏi của vài vị quản lý cấp cao ở nước ngoài.
Anh ta tỏ vẻ khó hiểu, hỏi lại: “Sao vậy?”
Bên kia trả lời: “Sếp vừa rồi rất lâu không trả lời chúng tôi, sau đó trả lời cũng không nhanh như trước.”
Đương nhiên, nội dung vẫn cao ngạo và vô tình như cũ.
Tưởng Thần đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong xe phía trước cũng chỉ có thêm một tiểu thư Hứa mà thôi, nguyên nhân chắc chắn có liên quan đến cô.
Anh ta che giấu: “Sếp tối nay tương đối bận.”
Trời đã tối sầm.
Hai chiếc siêu xe kín đáo dừng ở sân bay, lúc Hứa Nam Âm tỉnh lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hôm nay mình ngủ khá ngon.
Ánh mắt chạm đến người đàn ông, giọng nói sau khi tỉnh ngủ của cô trở nên mềm mại: “Anh Hoài Tự, tôi chắc là không làm phiền đến anh chứ?”
Tống Hoài Tự liếc mắt, lòng bàn tay khẽ xoa nhẹ.
Hứa Nam Âm nhìn thấy chính mình trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Không có.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Lên máy bay, A Lật lại bắt đầu kinh ngạc thốt lên: “Châu Châu, còn lớn hơn cả chiếc ở nhà! Còn có cả phòng gym và bể bơi nữa!”
Chiếc máy bay tư nhân hàng đầu đậu ở sân bay Cảng Thành ba ngày cuối cùng cũng cất cánh trong màn đêm mưa gió.
Bên tai Hứa Nam Âm vẫn luôn nghe A Lật lẩm bẩm “787 BBJ”, giống như đang đọc mật mã, cô chậm rãi ăn xong một phần mì Ý nấm truffle.
Mãi cho đến khi hạ cánh xuống Ninh Thành, cô mới nhìn thấy Tống Hoài Tự.
Vừa ra ngoài, Hứa Nam Âm lập tức cảm nhận được sự khác biệt giữa hai thành phố, không có cái vị mặn ẩm của gió biển.
Cô lễ phép nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh Hoài Tự, tôi về nhà cùng A Lật trước, đợi tôi ổn định xong, nhất định sẽ mời anh dùng bữa.”
Người đàn ông nghiêng đầu liếc nhìn Tưởng Thần.
Tưởng Thần lập tức mở lời: “Tiểu thư Hứa, bây giờ đã khuya, bên ngoài mưa cũng lớn, hay là đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi trước?”
Thật không biết ngày mai tiểu thư Hứa khi thấy căn nhà của mình đã sớm bị bán đi sẽ có suy nghĩ gì, trông sếp cũng không có ý định giúp che giấu.
Tưởng Thần lại nói thêm: “Hơn nữa, nếu cô về nhà, người khác chắc chắn sẽ biết tin, sẽ bất lợi cho việc cô định làm, đúng không.”
Nghe anh ta nói vậy, Hứa Nam Âm nghĩ lại cũng thấy đúng. Chuyện bứt dây động rừng cô vẫn hiểu.
Lần này cô trực tiếp kéo A Lật ngồi vào chiếc xe thứ hai, Tưởng Thần nhìn sếp của mình, vẻ mặt người đàn ông vẫn bình thản không một gợn sóng.
Có lẽ là do bão sắp đổ bộ vào thành phố, mưa ngày càng lớn.
Hai chiếc xe lái vào gara ngầm của khách sạn quốc tế Phỉ Lam, Hứa Nam Âm vừa xuống xe đã thấy Tống Hoài Tự đi ở phía trước.
A Lật nhỏ giọng hỏi: “Đã đến Ninh Thành rồi, sao anh Tống cũng ở khách sạn mà không về nhà vậy?”
Hứa Nam Âm nhìn bóng dáng người đàn ông: "Có thể là tình cờ đều đến đây chăng? Không muốn ngồi xe nữa, hơn nữa khách sạn cũng rất thoải mái.”
Dịch vụ của khách sạn hàng đầu đều rất tốt, cô thường xuyên đến tìm Lâm Chỉ Quân những lúc cô ấy ở trong căn suite của khách sạn, nghe nói có thể thay đổi tâm trạng.
Khách sạn Phỉ Lam đã sớm biết Tổng giám đốc Tống sẽ đến nghỉ lại một đêm, Tưởng Thần đã đặc biệt dặn dò phải kín đáo, không cần phô trương, đồng thời sắp xếp thêm một quản gia riêng là nữ. Đối với thân phận của Hứa Nam Âm, anh ta biết rõ ý của sếp nên không hề tiết lộ một chút nào.
Người quản gia nam thường phục vụ Tổng giám đốc Tống suýt chút nữa đã cho rằng mình làm không tốt ở đâu đó nên sắp thất nghiệp.
Hứa Nam Âm không có quá nhiều cảm xúc với sự xa hoa của Phỉ Lam.
Ngược lại, Hạ Vận, người quản gia riêng được sắp xếp để tiếp đãi một một với cô, lại là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện bên cạnh Tổng giám đốc Tống. Những tiểu thư danh giá ở Ninh Thành cô ấy đều biết nhưng không có người này.
Khuôn mặt trái xoan to bằng bàn tay, làn da trắng nõn, mắt như trăng non, trông không lớn tuổi, vẻ ngoài trong sáng ngọt ngào, phảng phất như chưa từng trải sự đời.
Không có người đàn ông nào lại không thích kiểu này.
Hạ Vận khịt mũi coi thường lời nói trước đó của giám đốc. Đàn ông luôn phỏng đoán dựa trên mối quan hệ nam nữ, cô ấy tự thấy mình đủ tinh mắt, cô gái này thân phận tuyệt đối là gia cảnh giàu có, được nuôi dưỡng trong nhung lụa.
Cô ấy khẽ mỉm cười với Hứa Nam Âm: “Chào cô, tôi tên là Hạ Vận, có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể gọi tôi.”
Hứa Nam Âm vừa đến nơi lạ, theo bản năng tiến lại gần người chủ của nơi này, mũi chân vô thức dịch hai bước về phía Tống Hoài Tự. Người vẫn đứng một cách rất quy củ.
Cô cong mắt cười với Hạ Vận: "Chào cô, tôi họ Hứa.”
Tống Hoài Tự giọng điệu lãnh đạm: "Em nói thêm nữa, là có thể thông báo cho cả thế giới biết em đã đến Ninh Thành rồi đấy.”
“…”
Tưởng Thần đứng sau lưng hai bước, quả thật rất ít khi thấy sếp dạy dỗ người khác như vậy.
Hạ Vận lập tức đảm bảo: “Tôi sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về chuyện của tiểu thư.”
Hứa Nam Âm mặt đỏ bừng: "Nhưng mà, không tự giới thiệu thì bất lịch sự, trên thế giới có nhiều người họ Hứa như vậy mà.”
“Hôm nay là ở chỗ của tôi, lần sau thì chưa chắc, biết chưa?” Tống Hoài Tự nhìn cô.
“Vâng.” Cô gật gật đầu.
Phỉ Lam tọa lạc bên hồ đẹp nhất Ninh Thành, là khách sạn độc lập thuộc Tống thị, chủ yếu là các biệt thự đơn lập, trong đó có hai căn không mở cửa cho công chúng.
Hạ Vận giúp A Lật sắp xếp hành lý của Hứa Nam Âm. Nhìn thấy những bộ đồ hàng hiệu lộng lẫy và trang sức châu báu, cô ấy từ kinh ngạc lúc đầu đến chết lặng về sau.
Xong việc, cô ấy lại hỏi: “Sáng mai tiểu thư muốn ăn gì, đã có lịch trình chưa ạ? Nếu không biết đi đâu tôi có thể giúp sắp xếp.”
A Lật cảm thấy mình sắp thất nghiệp.
Mắt Hứa Nam Âm sáng lấp lánh: "Bữa sáng… bánh bao chiên, mì gạch cua!”
Cô lại nói: “Còn lịch trình thì không làm phiền cô đâu.”
Hạ Vận ghi nhớ.
Lại thấy cô gái không chớp mắt nhìn mình, hỏi: “Cô có biết cậu hai nhà họ Tống không? Ừm… anh ta tên là Tống Đình Xuyên.”
“Biết ạ.” Nụ cười của cô ấy không đổi nhưng không nói nhiều: “Nhưng nếu cô muốn hỏi, hỏi anh Tống có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Anh ấy ở đâu?”
“Căn bên cạnh cô ạ.”
Hứa Nam Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, căn biệt thự đó cách đây một khoảng, không nhìn thấy bên trong, cũng không thấy người.
Hạ Vận rời đi chưa đến hai phút đã gõ cửa trở lại, nói là Tưởng Thần bảo cô ấy mang đến một lá thư mời.
Hứa Nam Âm mở ra.
Là tiệc sinh nhật của một cô gái, cô không quen biết tên người này.
Người mà đối phương muốn mời là Tống Hoài Tự.
Hạ Vận: “Anh Tống nói anh ấy không có hứng thú tham gia những hoạt động kiểu này, cô có thể đi chơi, có lẽ sẽ có được câu trả lời mà mình muốn.”
-
“Tiểu thư Hứa bây giờ chắc đã nhận được thư mời rồi.”
Tưởng Thần trở lại biệt thự báo cáo.
Ánh sáng trong phòng khách rực rỡ, có thể thấy rõ người đàn ông tiện tay ném điện thoại di động lên bàn trà rồi đứng dậy đi lên lầu.
Cùng lúc đó.
Tưởng Thần nhận được tin nhắn của cậu hai Tống Đình Xuyên: [Gọi điện thoại cho anh tôi không được, mẹ nói anh ấy có thể về trễ vài ngày, thật không?]
Anh ta trả lời một cách mơ hồ: [Còn phải xem sự sắp xếp của Tổng giám đốc Tống.]
Xem ra trước mắt, Tổng giám đốc Tống dường như không có ý định thông báo cho em trai. Tưởng Thần vẫn biết mình nên trung thành với ai.
“Cậu hai vẫn chưa biết tiểu thư Hứa đã đến.” Anh ta thuật lại nội dung cuộc trò chuyện: "Nhưng cứ như vậy, e rằng vào ngày diễn ra bữa tiệc, tiểu thư Hứa sẽ phải chứng kiến chuyện không hay ngay tại chỗ.”
Tống Hoài Tự đi trên cầu thang, đang cởi cúc áo sơ mi. Nghe thấy lời này, khuôn mặt không chút tì vết đó quay lại, từ trên cao nhìn xuống, liếc một cái.
“Ai định nghĩa là không tốt?”