Thế nhưng, thực lực cá nhân của anh mạnh hơn, khiến cho cỗ quan tài này căn bản chẳng biết phải làm thế nào.
| Bên kia hoàn toàn không có cách nào có thể khống chế được anh, huống chi là hấp thụ năng lượng của anh để | bổ sung cho bản thân.
"Theo tôi thì tốt hơn hết là chúng ta nên rời đi càng sớm càng tốt!”.
Thỏ thận trọng mở miệng kiến nghị một câu, cậu ta cứ luôn có cảm giác nơi này thực sự rất đáng sợ, vả lại còn giống như một nghĩa trang khổng lồ, cậu ta luôn cảm thấy dường như mình sẽ chết tại nơi đây.
"Chỗ này không bình thường, cậu xem thử đi, có phải xung quanh y hệt như một cái sân bãi bị phong tỏa tuyệt đối, nước trong mấy dòng sông ngầm chẳng hề có dấu hiệu di động dù chỉ nửa đoạn!”.
Trần Bình nhắc nhở Thỏ một câu, bảo cậu ta nhìn ra bên ngoài.
Nghe vậy, Thỏ cũng cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ra rằng dòng sông ngầm này thực sự không có chút chiều hướng chuyển động nào, trông hoàn toàn giống như một vũng nước đọng.
"Tiêu đời rồi, thế thì chẳng phải là chúng ta không trốn thoát được hay sao, phải làm gì bây giờ?"
Trong lòng Thỏ hiện tại đang hoảng sợ không thôi, nếu như họ còn chưa tiến vào trong dòng sông ngầm thì vào bất cứ thời điểm nào, ở bất kỳ nơi đâu họ cũng có thể triệu hồi hạc tiên để đưa họ rời đi.. Nhưng mà, bây giờ họ đang bị mắc kẹt ở chỗ này, và không ai hay biết liệu tiếp theo, sẽ có nguy hiểm gì hay không.
| Đúng lúc đó, Trần Bình đột nhiên nhìn thấy một con yêu thú to lớn, từ dưới quan tài nhìn sang, bộ dạng này của nó tựa như một con yêu thú đang canh giữ quan tài.
| "Lão đại, anh nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đi, tôi có thể cảm giác được thực lực của con thú lửa này rất mạnh!”.
Thỏ không nhịn được dặn dò một câu, cậu ta thật ra rất tham sống sợ chết, khi cảm nhận được thực lực của đối thủ thì cậu ta đã hơi hoảng sợ rồi.
"Đây là một con trâu à?”
Trần Bình không ngờ rằng lại nhìn thấy một con trâu khổng lồ, chiều dài của thân nó phải đến vài chục mét, chỉ riêng cặp sừng thôi cũng đã đủ để khiến người ta khiếp sợ.
"Đây là một con trâu biến dị." Thỏ cũng không kìm được thêm vào một câu. "Tôi biết rồi, đây là Thanh Long loan nhãn ngưu!” Thỏ bỗng nhiên thét lớn lên. Nghe đến đây, Trần Bình sửng sốt, không ngờ rằng cậu ta lại còn có thể gọi được tên của con trâu này.
"Truyền thuyết kể lại rằng con trâu này có được dòng máu của Thanh Long, cho nên năng lực chiến đấu hết sức mạnh mẽ. Anh đừng coi nó như một con yêu thú bình thường, nhất định phải cẩn thận!”.
Lời nhắc nhở của Thỏ khiến Trần Bình bắt đầu thận trọng hơn, từ trước tới nay anh chưa bao giờ nghe nói về con trâu nào có thể có được dòng máu của Thanh Long.
Tuy rằng anh không biết Thanh Long trên đại lục này có lợi hại hay không nhưng cho dù thế nào, anh cũng sẽ không sợ hãi.
Đối phương chẳng qua chỉ có huyết thống mà thôi, cũng không có nghĩa nó chính là một con Thanh Long.
Mà ngay cả khi có là một con Thanh Long sống sờ sờ bày trước mặt mình, Trần Bình vẫn có thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống nó, dùng nó để làm nhằm rượu.
"Trong lúc chúng tôi đánh nhau, cậu tranh thủ đi sang đó ngó qua một chút thử xem, tôi muốn biết rốt cuộc trong cỗ quan tài đó có gì”.
Trần Bình trực tiếp ném văng Thỏ ra xa, nhân lúc con trâu không có thời gian để ý đến Thỏ, tiện thể đá Thỏ một cú.
Thỏ cũng không ngờ rằng bản thân lại bị Trần Bình ném bay thế này, cậu ta chỉ có thể thét chói tai rồi đi đến bên cỗ quan tài.
Khi nhìn thấy quan tài, cậu ta không kìm chế được mà run lẩy bẩy, quả thật phải nói rằng thứ này đúng là quá đáng sợ.
"Lão đại, anh thật sự không suy nghĩ gì cho cảm giác của tôi cả!”
"Tôi vốn dĩ đã sợ bóng tối, anh cho rằng tôi sẽ không sợ hãi khi nhìn thấy cái thứ tối đen như mực này sao!”. Thỏ vừa run rẩy vừa cẩn thận từng li từng tí sờ mó cỗ quan tài.
Mặc dù trong lòng đang chửi rủa không dứt, thế nhưng Trần Bình đã giao ra nhiệm vụ thì cậu ta vẫn phải hoàn thành cho xong.
Con trâu kia thậm chí hoàn toàn không có phản ứng gì với sự tồn tại của Thỏ, dẫu sao thì con thỏ này thật sự quá nhỏ bé, trong mắt nó thì Thỏ cũng gần giống như một con ruồi mà thôi.
Một con thỏ dù biết nói chuyện cũng sẽ không thể làm bùng lên nổi bất kỳ sóng gió gì.
Trần Bình đã nhanh chóng tiến lên chiến đấu với con trâu này, không thể không nói rằng khả năng phản ứng của con trâu này thật sự nhanh hơn so với những gì anh tưởng tượng.
| Mặc dù cơ thể của đối thủ rất to lớn, nhưng mà chuyển động của nó lại cực kỳ nhanh chóng và mạnh mẽ đến | lạ thường.
Thỏ đang thận trọng vuốt ve cỗ quan tài, trên mặt cậu ta cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, hình như cảm giác được cải quan tài kinh khủng này cũng chẳng có gì đáng sợ cho lắm.
"Tôi vốn dĩ còn tưởng rằng cỗ quan tài này có thể hấp thu máu thịt của mình cơ, kết quả không ngờ lại xem ra cũng chỉ đến thế.”.
Thỏ ở bên cạnh, sau khi khinh thường nói xong, biểu cảm trên gương mặt đầy bất đắc dĩ.
Đối mặt với thứ này, vốn dĩ cậu ta còn có hơi kính sợ nhưng hiện tại xem ra, cũng không có gì đáng phải sợ hãi ca.
Ngay khi Trần Bình và con trâu đang đánh nhau, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu đen lao ra từ bên cạnh.
Trần Bình lập tức xoay người tránh né, anh còn chưa kịp trông thấy rõ rốt cuộc đó là cái gì. Thế nhưng anh đã thấy rõ mồn một vật kia không hề đi về phía mình, mà là đang hướng tới cỗ quan tài. Và một giây sau, anh cũng nhìn ra được rõ ràng vật đang xông tới chính xác là gì. Thứ lao tới vậy mà lại là con kỳ nhông bám theo mình suốt cả chặng đường.
Có thể nhìn ra được đây là tiểu đệ của kỳ nhông vua, có điều số lượng của bọn chúng cũng không ít, thoáng cái đã có hơn mười con đồng loạt vọt ra.
Ngay lúc bọn chúng vừa chạm vào cỗ quan tài, Thỏ cũng lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy rồi trốn sang một bên.
Mà bọn kỳ nhông này lại như thể bị người hút đi hết máu thịt, trong nháy mắt đã biến thành một bãi xương trång.
Trông thấy cảnh này, cả Trần Bình và Thỏ đều hoàn toàn ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn hai mắt. Họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng cỗ quan tài này lại còn có sức mạnh như vậy. Thỏ không thể tin nổi, từ từ bỏ tay ra khỏi cỗ quan tài. Cậu ta có phần không hiểu rõ được rốt cuộc đây là tình huống gì.
"Chẳng lẽ cái quan tài này còn hút máu thịt nữa à." Thỏ hơi chấn động, liếc nhìn hai tay mình, rõ ràng vừa rồi chính bản thân cũng đụng vào cỗ quan tài này, tại sao lại không có chút phản ứng gì?
| “Lão đại, anh mau mau nhìn xem, ở bên cạnh có rất nhiều xương trắng, lẽ nào mấy người này đều đã bị hấp thu hết máu thịt rồi sao?” Thỏ chỉ vào đống xương bên cạnh.
Mà đến thời điểm này, Trần Bình mới nhìn thấy, hóa ra bên cạnh cỗ quan tài thực sự có một đống xương trắng.
Trước đó, anh còn chẳng để ý lắm, nhưng mà bây giờ nhìn lại, nhiều xương tới mức này thì có khả năng đã có ít nhất trên một trăm con yêu thủ đã chết ở nơi đây.
"Có vẻ như cỗ quan tài này sở hữu năng lực đặc biệt, chỉ cần chạm vào là nó sẽ hút mất hết máu thịt” Trần Bình nghiêm túc phân tích chấn động.
Đồng thời, anh cũng tùy tiện chiến đấu với đối thủ. Con trâu này căn bản không phải là đối thủ của anh, chỉ có thể dùng làm đồ nhắm với rượu.
Lúc này, Thỏ khó tin nhìn Trần Bình, cậu ta giơ cao hai cái móng vuốt của mình lên.
"Lão đại, nhưng mà vừa rồi tôi cũng sờ mó cỗ quan tài này, vì sao cơ thể tôi lại chẳng có chút phản ứng gì, tôi cũng không hề bị hút máu thịt?”
Nghe vậy, Trần Bình hơi nghi hoặc, ban nãy ảnh quả thật đã nhìn thấy động tác hèn hạ của Thỏ. Cuối cùng, anh cũng biết rõ tại sao cỗ quan tài này lại trở nên kỳ dị như thế, hơn nữa còn tràn ngập sát khí.