Hơn nữa, nếu Trần Bình thực sự tài giỏi như trong truyền thuyết, thì vụ trao đổi này của mình cũng không tính là thất bại.
Thậm chí Nghiệm Hiểu Quân đã bắt đầu tưởng tượng, nếu đối phương thật sự là người thừa kế của thiên đạo, thì cuộc sống của mình sau đó sẽ phóng khoáng tới mức nào!
Mặc dù địa vị của Kiếm Vân Tông rất cao, nhưng vẫn bị hai tông môn lớn chèn ép. Mà lấy thân phận thánh nữ, đương nhiên địa vị của cô ta ngang bằng với tông môn.
Người của hai tông môn kia cũng vô cùng kiêu ngạo, cũng không thích Kiếm Vân Tông có tác phong làm việc không tốt này.
Vậy nên mỗi lần Nghiêm Hiểu Quân ra ngoài đều bị người khác giễu cợt. Thậm chí ngay cả danh tiếng của Nghiêm Hiểu Quân cũng dần dần trở nên không tốt. Mặc dù Nghiêm Hiểu Quân thực sự không làm gì cả, nhưng cô ta cũng biết Kiếm Vân Tông không tốt đẹp gì cả. Nếu như nửa kia của mình thật sự là người thừa kế thiên đạo, thì sau này mình sẽ khác những người khác.
Nghiêm Hiểu Quân rất rõ ràng, sau đó sẽ không có ai dám giễu cợt mình nữa, cũng không có ai dám xem thường thân phận và địa vị của mình nữa, cho dù mình chỉ là một cô thôn nữ, thì đám người kia thấy mình cũng nhất định phải cúi chào!
Lúc này Kiểm Vân Tông đã hỗn loạn như một nồi chảo rồi, Đại trưởng lão huênh hoang đắc ý kia lại không ngừng hò hét mình phải đi xem thử.
Trên thực tế, Nghiêm Hiểu Quân cũng không muốn đi xem làm gì, nhưng cô ta biết, thực lực của mình hoàn toàn không thể đi khiêu chiến núi Vân Nhai được.
"Các người cứ yên tâm đợi ở tông môn đi, đương nhiên tôi sẽ đi khiêu chiến núi Vân Nhai, dựa vào thực lực của tôi, muốn nhẹ nhàng nhảy xuống cũng không có vấn đề gì!”
"Tôi cũng không biết sao đám người kia nhảy xuống núi lại chết, chỉ có thể nói bọn họ quá vô dụng, căn bản không xứng với thân phận người tu hành!”.
Đại trưởng lão thẳng thắn nói, dường như tràn đầy niềm tin với thực lực của mình, Mà lúc này, Nhị trưởng lão cũng đưa ra điểm mấu chốt. "Ông chắc chắn dưới chân núi không có thứ gì kinh khủng sao?”
“Đơn giản là nhảy xuống vách núi mà thôi, đối với người tu hành, đương nhiên không có vấn đề gì cả, nhất là đám cường giả kia, bọn họ có thể ra vào núi Vân Nhai lúc nào, chỗ nào cũng được”.
“Nhưng cuối cùng bọn họ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ ông cảm thấy núi này thật sự không có thứ gì kinh khủng sao?”
Nhị trưởng lão phân tích khiến cho Đại trưởng lão trở nên im lặng, quả thực ông ta không hề cân nhắc đến vấn đề đó.
Trước đó ông ta sẽ, chỉ cần mình có thể bình an vô sự nhảy xuống vách núi thì có thể tiến vào biên giới thiên đạo.
Nhưng sự thật chứng minh, tất cả không phải như vậy, lời của Nhị trưởng lão đã thức tỉnh ông ta.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Chúng ta cứ ở trong tông môn giống như kẻ ngu mà chờ Trần Bình quay lại sao?”
| "Cậu ta tự xưng là người thừa kế thiên đạo, nhưng ai có thể chứng minh thân phận của cậu ta chứ? Ông nói | hết những bí mật đó cho cậu ta, chẳng lẽ ông không sợ cậu ta gạt không sao?”
Đại trưởng lão không ngừng truy cứu trách nhiệm lên Tứ trưởng lão, dường như đang trách đối phương không đủ cẩn thận.
“Hơn nữa chúng ta cũng không có đèn trường minh của cậu ta, căn bản không thấy rõ tình hình hiện tại của cậu ta!”
Là một người rất có hứng thú với đường tới biên giới, bây giờ Đại trưởng lão đang vô cùng phiền não, ông ta chỉ mong nhanh chóng bắt được Trần Bình.
Nhìn thấy ông ta gấp gáp như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường. Trên thực tế, đâu có ai có kiên nhẫn chờ đợi đầu, nhưng bây giờ cũng chẳng ai có cách gì cả.
Bây giờ Trần Bình cũng không biết Kiếm Vân Tông đã loạn hết cả lên rồi, anh còn đang tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi bị một lực hấp dẫn trực tiếp hút đi, trong nháy mắt, Trần Bình cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như có thứ gì đó đang đè ép cơ thể mình.
Trần Bình nhanh chóng vận động nguyên khí, rất nhanh, cơ thể anh khôi phục lại trạng thái bình thường. Trong khi đó, anh cũng không quên tên Thỏ ngu ngốc này. Tình hình của Thỏ cũng không quá tốt, cậu ta không ngừng giãy giụa giữa cảm giác khó thở.
Vốn dĩ Thỏ đã không giỏi kiến đấu, thực lực bản thân lại càng vô cùng kém cỏi, không có sự trợ giúp của Trần Bình, cậu ta đã chết ngộp rồi.
Rất nhanh, Trần Bình lại bị một sức mạnh to lớn quăng ra ngoài, đến khi anh phản ứng lại thì anh đã đứng bên cạnh một khoảng sân vô cùng lớn.
Anh phát hiện vị trí của khoảng sân này là ở trên con sông ngầm, hơn nữa ở giữa sân lại đặt một cỗ quan tài đen sẫm.
Cỗ quan tài này trông không hề tầm thường, ngay cả chất liệu là gì, anh cũng không nghĩ ra.
Loại gỗ chế tạo cỗ quan tài này thoạt nhìn không hề đơn giản, không chỉ đen đặc, thậm chí còn phát ra ánh sảng âm ui.
Trần Bình có thể cảm nhận được bên trong quan tài này đang toả ra một loại khí tức cực kỳ quái lạ, dường như có một loại sức mạnh tà ác gì đó đang hấp dẫn mình.
“Lão đại, cái quan tài này nhất định có vấn đề, anh phải cẩn thận đấy, tuyệt đối đừng để bị lừa!” Thỏ ở bên cạnh nắm chặt lấy vạt áo Trần Bình, thận trọng nói, trên mặt cậu ta mang vẻ nghiêm túc. Trên thực tế, trí nhớ của Thỏ thiếu sót rất nhiều, nên căn bản không có cách nào nhớ lại những gì mình biết. “Tôi cảm thấy thứ này quen lắm, nhưng tôi lại không thể nào nhớ ra.”
Thỏ cảm thấy rất áy náy, cậu ta không ngờ ở thời khắc quan trọng như thế này, mình lại không thể nhớ nổi thứ gi.
“Cậu cẩn thận suy nghĩ lại xem, nếu quả thực không nhớ ra được thì cũng không sao, hoặc cậu thử nghĩ xem làm sao mới khôi phục lại được trí nhớ của cậu, tôi sẽ nghĩ cách”
Trần Bình cũng bất đắc dĩ, nếu Thỏ có thể lấy lại trí nhớ, anh có thể biết được nhiều chuyện lơn. Thỏ lắc đầu, cậu ta vẫn không biết. "Anh chờ tôi nghĩ cẩn thận lại đi, chuyện này có chút khó khăn” Nghe vậy, Trần Bình cũng không nhịn được mà thở dài. Nếu đối phương đã nói như vậy, anh nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể gật đầu im lặng. Mà lúc này, thứ khiến anh cảm thấy hứng thú nhất chính là cái quan tài kia. Anh muốn cậy nắp quan tài ra, khí tức kỳ quái từ trong quan tài tản ra thật sự khiến người ta nghi ngờ.
Hơn nữa, anh cảm thấy thứ bị nhốt trong cỗ quan tài này chính là một nhân vật lớn trước nay chưa từng xuất hiện, người này tuyệt đối không bình thường.
“Tôi cảm thấy bên trong quan tài này nhất định là một nhân vật lớn. Nếu chúng ta cày quan tài ra, thứ bên trong nhảy ra sẽ không trực tiếp ăn tươi nuốt sống chúng ta đấy chứ?”
Ở bên cạnh, Thỏ cẩn thận nói, trong lòng cậu ta luôn cảm thấy không thể đụng vào cỗ quan tài này.
Trần Bình cũng cảm nhận rõ ràng cỗ quan tài này có một lực hấp dẫn rất lớn, dường như muốn hút anh thành xác khô.