“Có một chỗ gọi là giao giới của thiên đạo, nơi đó nhất định là ông chưa nghe qua.” “Có thể sinh tồn trong nơi đó trên cơ bản đều là người thừa kế dự tính của thiên đạo”
“Mà mỗi năm đường đi của nơi này sẽ xuất hiện ở những vị trí khác nhau, thu nạp những người có duyên kia, nếu như có thể có được thân phận người thừa kế thì có thể còn sống mà đi ra.”
“Cho dù không được đưa ra, thì bọn họ cũng có thể có được thành tựu trong đó.”
Tứ trưởng lão đắc ý nói, đây đều là thành quả nghiên cứu mấy năm gần đây của ông ta. Những tin tức này hao tổn không ít tinh lực của ông ta, cuối cùng khẳng định tất cả đều là sự thật. Đó chính là người thừa kế của thiên đạo, loại tồn tại này đơn giản làm cho người ta cực kỳ mong đợi. Có ai không muốn biết thành chúa tể của thiên đạo chứ?
“Mà có người vì thực lực không đủ, không chịu được lực lượng của thiên đạo, cho nên cuối cùng chỉ có thể bị giết chết. Mỗi năm đều có vô số thi thể được vận chuyển ra, nhìn qua đều cực kỳ kinh khủng.”
Quan trọng hơn là thiên đạo này không dựa trên thực lực và thiên phú để chọn lựa, tiêu chuẩn của họ chúng ta cũng không rõ, cho nên mỗi người đều có thể thử đi vào một phen!”
Những lời này của tứ trưởng lão làm đại trưởng lão động tâm không thôi. Là một kẻ chỉ biết tu luyện, ông ta cực kỳ coi trọng thực lực. Một khi có thể tăng được thực lực của mình lên, mạnh đến lợi hại, vậy ông ta nguyện ý nỗ lực nhiều.
Vừa nghĩ tới tiếp theo có thể được tuyển chọn trở thành thiên đạo, mình có thể đắc ý cỡ nào, đại trưởng lão liền. không nhịn được mà lộ ra nụ cười rạng rỡ.
“Căn cứ theo lời ông nói thì bao giờ nơi đó mới xuất hiện, tôi muốn qua thử vận may!”.
Ông ta cũng không cân nhắc tới vấn đề liệu mình có thể chết không, ông ta chỉ suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào mới có thể khống chế toàn bộ thiên đạo trong tay.
Tứ trưởng lão không nhịn được khinh bỉ trong lòng, ông ta không ngờ cái tên này lại ngu đến vậy.
Ngay cả mình cũng phải thận trọng, không dám tuỳ tiện đi vào bên trong đối kháng thiên đạo, mà tên này đã nóng vội đòi vào, quả nhiên là loại có sức mà không có đầu óc.
Đương nhiên là tứ trưởng lão không biểu hiện ra ngoài, ông ta chỉ yên lặng lắc đầu.
“Nơi này luôn là ngẫu nhiên, cho nên không có ai biết ở chỗ nào cả, với cả thân phận của Trần Bình không tầm thường, cậu ấy là người đến từ chỗ giao giới của thiên đạo, rất có thể là người thừa kế thiên đạo.”
“Đối phương có thân phận cụ thể thể nào tôi cũng không dám hỏi nhiều, dù sao chúng ta vừa mới đắc tội với anh ta, bây giờ đối phương chừa cho tôi cái mạng chó là đã không tệ rồi!”
“Nếu như bây giờ ông còn định tìm người đối phó với Trần Bình thì tôi khuyên ông nên cẩn thận đi, nếu không đến lúc đó ông bị người ta tiện tay huỷ diệt lại không biết chuyện gì xảy ra!”
Những lời này làm cho đại trưởng lão cảnh giác ngay lập tức, trong ánh mắt ông ta hiện lên vẻ xoắn xuýt không thôi. Thật ra ông ta rất muốn báo thù, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của Trần Bình, ông ta lại có chút chùn bước.
Tứ trưởng lão xưa nay đều không gạt người, cộng thêm lúc trước tứ trưởng lão cũng bị nhục mạ rồi, sao lại tự dưng từ bỏ không truy cứu nữa chứ?
Dựa vào tính cách của tứ trưởng lão trong quá khứ, bây giờ đã sớm vạch mặt cái tên kia, thậm chí còn liên hệ vô số tông môn đến giết tận cửa rồi.
Nhưng bây giờ sự thật chứng minh, tất cả đều ngược lại, thái độ của tứ trưởng lão là bằng chứng rõ ràng nhất.
Mặc dù cái tên này là kẻ tu hành vô dụng, nhưng đầu óc của ông ta vẫn dùng được, điểm này đại trưởng lão không thể phủ nhận.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải lấy lòng thế nào, bây giờ chúng ta đắc tội với người ta rồi, tiếp theo mà không có hậu lễ gì, chúng ta sẽ không có khả năng lấy lòng đối phương đầu”
Đại trưởng lão cũng không biết nên làm thế nào, ông ta cũng hoàn toàn ngớ ngẩn về phương diện giao thiệp.
“Còn có thể thế nào? Trực tiếp giết chết Tư Đồ Lưu Phong và Trương Đức Thù, mang đầu của bọn chúng tới bồi tội với Trần Bình, đồng thời lấy những trân tàng bảo vật của chúng ta đi.”
| Thoảng một cái, tứ trưởng lão liền quyết định liều một phen. Có điều nói thế nào thì mấy năm gần đây mình cất giấu không ít đồ tốt.
Những thứ này bỏ ra cũng không có gì mất mặt cả, nói không chừng còn khiến Trần Bình nhìn trúng.
Nghe lời này, sắc mặt của đại trưởng lão trở nên khó coi, những năm này ông ta đi khắp nơi sưu tầm bảo bối, cực kỳ trân quý, bây giờ bảo ông ta lấy ra tặng người, đây đúng là lấy mạng của ông ta.
“Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Trong tông môn chúng ta có một thánh nữ đấy.”
“Tôi nghĩ nếu như có thể để cho bọn họ song tu được thì chuyện tiếp theo coi như dễ làm rồi, có điều thánh nữ kia lại là người của nhị trưởng lão, bây giờ chúng ta.”
| Đại trưởng lão vốn không muốn xuất tiền, cũng không muốn xuất lực, ông ta chỉ muốn hưởng thụ mọi thứ thôi.
Nghe vậy tứ trưởng lão không nhịn được liếc mắt, ban đầu ông còn muốn liên kết với đối phương góp vào một món lễ vậy lớn ấy chứ, bây giờ xem ra không thể nào rồi.
"Chuyện thánh nữ giao cho ông giải quyết đị, tôi phải nhanh chóng trở về giải quyết chuyện lễ vật, nếu không sợ người ta chờ mà sốt ruột.”.
Nói xong liền trực tiếp rời đi, cũng không sợ đại trưởng lão sẽ nói bí mật này cho người khác biết. Dù sao bí mật này căn bản không giấu được.
Hành động khác thường của mình những ngày này nhất định sẽ làm cho người khác lưu ý tới, đến lúc đó tìm hiểu thêm một chút là có thể biết chuyện rồi.
Dù sao loại người có thù tất báo như ông ta lại đột nhiên không đi truy cứu trách nhiệm của Trần Bình, ngược lại còn chuẩn bị hậu lễ cho Trần Bình, hành động này đủ làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ.
Mà lúc này đại trưởng lão cũng đến tìm nhị trưởng lão muốn thương lượng chút việc.
“Lão nhị, tôi có chút chuyện muốn thương lượng với ông, ông xem ông có thể hiện con gái ông để hoàn thành một việc lớn không?”
Nhị trưởng lão không ngờ cái tên này vừa đến đã đòi cống con gái của mình ra.
Sắc mặt ông ta liền lập tức trở nên khó coi. Người nào không biết còn tưởng ông ta cuồng bảo vệ con gái.
Vừa nghĩ đến những hành vi hèn mọn và suy nghĩ buồn nôn của đại trưởng lão, trong lòng ông ta liền trở nên cực kỳ phẫn nộ.
“Rốt cuộc trong đầu ông nghĩ cái gì thế? Tôi nói cho ông biết, bình thường ông đi làm hại mấy nữ đệ tử kia tôi có thể mặc kệ, nếu như ông dám có ý nghĩ ra tay với con gái tôi, thì đừng trách tôi ra tay độc ác!”