Rõ ràng một giây trước mọi người còn kêu đánh kêu giết, bây giờ đột nhiên lại thành tốt, cảm giác này đúng là có chút khó miêu tả.
“Viết hết những gì ông biết về chỗ giao giới của thiên đạo ra giấy cho tôi, tôi muốn biết những người như các người ở đây rốt cuộc nói chúng tôi như nào”
Trần Bình thưởng trà, chậm rãi nói.
Bây giờ tứ trưởng lão không có nửa điểm nghi ngờ Trần Bình, thậm chí coi Trần Bình như thần tiên mà sùng bái.
Dù sao có thể uống loại trà thế kia, dùng vũ khí thần bí thì sao có thể là người bình thường được? Những thứ này cực kỳ trân quý đối với người phàm như bọn họ, có điều đối với Trần Bình thì lại không. Bởi vậy có thể thấy được vị trước mặt này đúng là người đến từ chỗ giao giới của thiên đạo.
“Trong truyền thuyết, nơi này một mực lơ lửng không cố định, không ai biết lần tiếp theo sẽ mở ở phương nào. Chỉ có những nơi được mở ra, những người có duyên mới có cơ hội tiến vào bên trong. Những mấy năm gần đây căn bản không có người sống sót đi ra”
“Cũng chính vì vậy mà không ai biết trong đó có gì, chỉ biết đó là một nơi thần bí không thể khinh thường”
Tứ trưởng lão nhanh chóng nói toàn bộ những điều mình biết ra, ông ta cũng không dám thêm mắm dặm muối, mấy năm gần đây ông ta đã làm một số thống kê, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy có người từ bên trong đi ra.
Bây giờ có một vị thần tiên sống sờ sờ ở trước mặt, ông ta thậm chí còn chỉ hận không thể lập tức đi tới nghiên cứu một phen.
Trần Bình lấy được tư liệu rồi cũng không nhịn được lắc đầu, không ngờ nói đó lại tồn tại như vậy.
Anh vốn cho rằng chỗ giao giới của thiên đạo là một nơi cố định, nhưng không ngờ nó lại bất định, còn lơ lửng nữa.
Thế này bảo anh đi tìm hiểu gì? Trần Bình cũng cảm thấy mình không may mắn có thể tìm được chỗ giao giới của thiên địa.
Huống chi đối phương nói đến việc có đi mà không có về làm cho anh cũng thấy kiêng kị, nếu như quả thật là vậy, thế thì đương nhiên anh phải cẩn thận một chút.
Mặc dù thực lực của anh mạnh, nhưng đó là thiên đạo trong truyền thuyết, ai biết đối mặt với thiên đạo này mình có thể chống cự được bao lâu?
Trần Bình cũng không mù quáng tin tưởng, anh chỉ biết là tất cả đều cần bàn bạc kỹ hơn.
“Chuyện này nói ra quả thực có chút phiền phức, tôi cũng biết ông muốn dựa vào tôi đạt được chút cơ duyên, nhưng tạm thời không thể đưa cho ông, dù sao ông cũng sẽ nghĩ cách tới làm phiền tôi”
Nói xong anh cũng trừng mắt nhìn tứ trưởng lão, anh cũng biết cái tên này không dám phản kháng. Lời nói của Trần Bình làm tổ trưởng lão lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Mặc dù những lời đó đúng là ý của ông ta, nhưng nhiều ít ông ta cũng hiểu rõ một vài chi tiết.
Bởi vì chính mình đắc tội Trần Bình, đồng thời cũng không đủ thành ý, cho nên lần này đối phương không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào.
Chỉ cần lần tiếp theo ông ta tới cửa chân thành xin lỗi, tin rằng nhất định có thể đạt được chút cơ duyên.
Người lợi hại cỡ này thì nổi nóng với mình cũng là chuyện bình thường, dù sao người như anh cũng làm cho ông ta không dám nói một câu.
"Vâng vâng, cậu nói đúng, đều là lỗi của tôi, nếu như không phải tôi bị kẻ ti tiện lừa gạt, cũng không quấy rầy tới cậu!"
Thái độ của tứ trưởng lão cực kỳ hèn mọn, thậm chí ông ta còn nhớ phải về cho Tư Đồ Lưu Phong một trận, tốt
nhất là trục xuất cái tên này ra khỏi tông môn.
Nếu không phải tên đó nói xằng nói bậy về Trần Bình, bọn họ cũng sẽ không dẫn đầu tới thu thập anh. Nghĩ đến trước đó Trần Bình giữ lại cho mình một cái mạng, trên mặt ông ta lộ ra vẻ cực kỳ hài lòng. Chỉ cần sống được là tốt nhất, thậm chí bây giờ ông ta còn có cơ hội ôm đùi nịnh bợ, đúng là tạo hóa mà.
"Được rồi, cút đi cho tôi, lần tới mà đến thăm tôi thì nhớ mang nhiều lễ vật đến một chút, tốt nhất là những thứ có thể làm cho tôi hài lòng ấy".
"Mà quan trọng hơn là, những thứ đó nhất định phải làm cho tôi dễ chịu mới được, ông cũng biết tôi ở trong chỗ giao giới của thiên đạo lâu như vậy, cho nên mắt nhìn cực kỳ cao, hi vọng ông không làm cho tôi thất vọng."
Nói xong, Trần Bình lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng tiêu sải của Trần Bình, tứ trưởng lão hận không thể trực tiếp làm trâu làm ngựa cho Trần Bình.
"Cảm ơn cậu tha mạng chó cho." Nói xong, trên mặt ông ta lộ ra vẻ đắc ý, không nhịn được muốn về khoe khoang một phen. Chờ Trần Bình biến mất, ông ta lập tức chạy về tông môn. Mà những người khác trong tông môn đã thương lượng xong, muốn nghĩ cách đi cứu tứ trưởng lão.
Đại trưởng lão bị Trần Bình làm cho mặt mũi bầm dập, bây giờ tức giận không thôi, cộng thêm việc tứ trưởng lão cũng bị bắt đi, ông ta liền về thêm mắm dặm muối dẫn người đi tìm phiền phức.
Mà lúc này đây, tứ trưởng lão cũng kịp thời đuổi về. "Đại trưởng lão, ông đang nói gì đó? Tôi vốn không sao cả, người ta cũng không làm gì tôi" Tứ trưởng lão khẩn trương nói, sợ ông ta liên hợp những người trong tông môn khác đi gây sự với Trần Bình. "Ông về rồi à, loại người như ông ta mà cũng thả ông về sao?"
Bây giờ đại trưởng lão vô cùng tức giận, chuẩn bị truyền tin cho những tông môn khác, liên hiệp người cùng đi thu thập cái tên làm cho ông ta mất mặt này.
Dù sao ông ta cũng là một người có mặt mũi, tuyệt đối không thể bị người ta nhục mạ như thế.
Những đệ tử khác cũng ôm gương mặt sưng húp ở bên cạnh, bây giờ bọn họ nhìn như đầu heo, trông cực kỳ | buồn cười.
"Các người đúng là quá thiếu hiểu biết" "Vừa rồi cậu ấy không phải bắt tôi đi, mà là cố ý giữ lại, chính vì tôi biết thân phận của cậu ấy".
Tự trưởng lão nói đến đây, trên mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý, dường như cảm thấy rất kiêu ngạo vì được người ta đề vào mắt.
Nghe vậy, đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ nghi ngờ. "Cái gì, ông nói ông biết thân phận của anh ta... Có ý gì, không bằng ông nói nghe xem." | Đại trưởng lão lập tức bảo đối phương nói ra thân phận của Trần Bình, ông ta cũng muốn biết Trần Bình ghê gớm thế nào.
Thấy dáng vẻ chưa trải đời của đối phương, tứ trưởng lão phất tay, bảo bọn thủ hạ nhanh chóng cút đi, đừng ở đây nghe lén.
Bảo đảm đám thủ hạ rời đi hết rồi, ông ta lập tức bố trí một kết giới cách âm, kéo đối phương sang bên cạnh nói chuyện.