Mấy người được thả ra thì hoảng sợ vô cùng, bọn họ đều thở gấp một hơi, dường như trong cung điện gặp phải chuyện gì thống khổ lắm.
"Sư phụ, người nhất định phải cứu chúng con, cung điện kia quá kinh | khủng!"
"Cuối cùng chúng con cũng được cứu rồi, đáng sợ quá, đời này tôi không muốn tiếp tục sống ở đây nữa."
Đám người này muốn tới đây tìm cơ duyên, nhưng mà cơ duyên thì chẳng thấy đâu còn suýt thì mất cái mạng, như vậy làm cho người ta cảm thấy có chút đau khổ.
Thấy bọn họ thế này, Trần Bình không nhịn được lắc đầu, bây giờ tất cả cơ duyên đều bị mình chiếm được, mặc dù cá nhân anh không quan tâm lắm, nhưng dù sao đó cũng là một loại phúc lợi.
"Đi theo tôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.".
Trần Bình dẫn mọi người tới cửa phong ấn, anh nhìn thấy lúc này trên tay cầm của cửa phong ấn có một cái lỗ khảm cỡ nhỏ, dường như bắt anh bỏ tứ gì vào đó.
Lỗ khảm này có hình dáng giống hệt lúc phong ấn, không cần đoán, Trần Bình cũng biết rốt cuộc là cần thả thứ gì.
Trước đó Trần Bình quyết định thả những người kia ra.
"Các người nhanh chóng ra ngoài, đừng đứng ngây ở đây nữa, tôi cảm giác nơi này đúng là có chút kinh khủng" | Trần Bình phất tay, bảo đám người nhanh chóng ra ngoài, mà bọn họ đương nhiên cũng hốt hoảng chui ra ngoài cửa.
Trong lòng ai cũng rõ, nơi này quá u ám quỷ dị, không ai biết một giây sau sẽ lại xảy ra điều gì, cho nên có thể tránh né được nhiên là tốt nhất.
Thấy tất cả mọi người đều hốt hoảng bỏ đi như vậy, Trần Bình cũng thở ra một hơi, nếu bọn họ thuận theo rời đi, vậy Trần Bình cũng không có gì đáng lo lắng.
Anh chỉ sợ sau khi mình khởi động đá phong ấn, đám người này sẽ bị giam trong đó.
| Sư Chấn Thiên cũng nhanh chóng chui ra ngoài với đám người, anh ta cũng muốn biết thế giới bên ngoài rốt cuộc thành bộ dạng gì rồi.
Thấy tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi, Trần Bình cũng không nói hai lời đặt đá phong ấn lên cửa, trong lòng anh rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.
Lúc đá phong ấn và cửa phong ấn thành công ghép vào nhau, trời đất đột nhiên quay cuồng, Trần Bình cũng suýt thì đứng không yên.
Dùng mắt thường có thể thấy được, tất cả mọi thứ đều từ từ biến thành | bột phất mà biến mất.
Nhìn có vẻ như đã bị phá hủy. | Lúc Trần Bình còn chưa kịp phản ứng, anh cũng lập tức bị truyền tống ra ngoài, về đến thế giới thực, mà lúc này thế giới thực đã khôi phục vẻ bình thường, không có bất kỳ dấu hiện bị yêu thú quấy phá nữa.
Người của đạo quán Thanh Phong cũng có chút nghĩ mà sợ, tất cả bọn họ đều không ngờ có thể nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.
"Xem ra trong quyển sách cổ kia viết sai rồi, rõ ràng đã nói chỉ có yêu thú đến quậy phá, nhưng đám yêu thú kia lại chẳng tấn công chúng ra, ngược lại là đống xương cốt..."
"Đúng thế, không phải sự tôn nói rồi à, căn bản không có linh thể trong truyền thuyết gì có thể công kích chúng ta, nhưng mà anh xem trước đó có vài thứ xuất hiện đả thương người kia, không phải là linh thể à?"
Tất cả mọi người anh một câu, tôi một câu bàn tán ầm ĩ, cực kỳ hứng thú với chuyện này, bọn họ muốn biết vì sao chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. | Chỉ có Trần Bình mới rõ ràng vì sao lại xảy ra tình huống như vậy.
Vốn tất cả đều do yêu thú quấy phá, bọn họ muốn đối phó cũng chỉ là yêu thú và bộ xương yêu thú mà thôi.
Với cả những bộ xương kia đúng là sau ba lần tấn công sẽ tự động biến mất.
Nhưng vì có Loan Xuyên Sa thay đổi hết cả, lão ta thu vén quá nhiều mạng người, với cả cũng sáng tạo ra không ít oan hồn.
Những hồn phách này thông qua cửa phong ấn truyền tống ra ngoài, phá phách khắp nơi, cũng gây cho bọn họ tổn thất nặng nề.
Cho dù không có quá nhiều tổn thất gì với Trần Bình nhưng vẫn vô cùng nghiêm trọng với những người tu hành và người bình thường khác.
Làm xong hết cả, Trần Bình cũng dẫn theo bọn họ về thế giới thực, bây giờ ai về nhà nấy rồi.
Người của đạo quán Thanh Phong cúi mình thật sâu trước Trần Bình, bọn họ cũng hiểu rõ, nếu không có Trần Bình thì bọn họ cũng không thể nào có được ngày hôm nay.
Dù sao bọn họ đều đã đào tạo ra hơn trăm học sinh cực kỳ có thiên phú, lại đào tạo thêm vài học sinh nữa có gì mà không được. | Bọn họ nhanh chóng sắp xếp công việc thỏa đáng, lần này người được bầu làm hiệu trưởng là Giang Uyển.
Cô được tất cả mọi người công nhận.
Giang Uyển làm việc cẩn thận lại công bằng công chính, cộng thêm người ta là vợ của lão đại mình, là chị dâu mà bọn họ tôn kính nhất.
Cho nên những việc lớn này giao cho Giang Uyển quyết định thì không ai dám có nửa điểm ý kiến.
| Giang Uyển vẫn đứng ở hậu phương, vẻ mặt dịu dàng nhìn Trần Bình, không ngờ đột nhiên có người nhắc tới tên mình, đồng thời đề cử mình làm | hiệu trưởng gì đó.
Nghe được những lời nói này, cả người Giang Uyển đều ngây ra.
"Không không không, năng lực của tôi vẫn còn thiếu sót nhiều, hay là thôi. đi, không thì để Diệp Phàm làm cũng được, tôi cực kỳ tin tưởng mọi người, chỉ không tin chính tôi thôi."
Thấy mọi người nhiệt tình như thế, Giang Uyển cũng không nhịn được mà. xấu hổ từ chối một phen.
Người ở đây đều có thực lực cao cường, với cả vẫn luôn vì Trần Bình bận. tới bận lui, có thể nói là rất chân thành.
Đương nhiên Giang Uyển không muốn tước đoạt quyền lợi làm việc vì Trần Bình của bọn họ, cô chỉ muốn lui ở vị trí hàng hai mà thôi.
Nghe vậy, Diệp Phàm cũng không nhịn được khoát tay áo, chuyện này dù sao vẫn là một quyết định tốt.