Nghe Trần Bình nói, trên mặt ông ta cũng lộ ra một tia bất đã dĩ. "Cậu không biết đâu, phẩm tính của tên kia có vấn đề" | Dường như khó khăn lắm với có người để nói chuyện, Thịnh Vượng liền không nhịn được mà tiến đến gần Trần Bình, không ngừng kể lể.
Ông ta không có dự định gì với Loạn Xuyên Sa, thậm chí ngay cả ý muốn thu nhận đồ đệ cũng không có, chỉ cấp cho lão ta một nơi nhỏ để tu hành mà thôi.
Đây cũng chính là lý do vì sao Loạn Xuyên Sa lại tu hành chậm đến vậy, nhiều năm rồi, lão ta vẫn không đạt được tới cảnh giới tu vi mà mình mong muốn.
"Trong túi trữ đồ này là tất cả tài nguyên của ta, còn có một số vật liệu chuyên nghiệp, ta đoán chừng cậu cũng không cần dùng tới, cậu có thể cân nhắc tiến hành đấu giá bán lấy lời, mấy thứ này vô cùng đáng tiền với những kẻ chưa thấy qua sự đời.
"Trong đó còn có một quyển nhật ký, trong đó viết rất rõ ràng chi tiết tin tức của những kẻ có thù với ta, ta hi vọng cậu có thể giúp ta báo thù rửa hận, để cho chúng nó cảm nhận được thế nào là sợ hãi trước cái chết."
Nói xong lời này, ông ta lập tức lấy từ trong ngực ra một cái túi áo đưa cho Trần Bình, chiếc túi này nhìn qua cực kỳ bình thường, cũng không có cảm giác xa hoa.
Thịnh Vượng thận trọng nhìn túi của mình, quả thật là ông ta có chút không nỡ giao ra.
Nếu không phải mình đã thắng thiên, còn ở bên trong lại là bảo vật cả đời của ông ta, ông ta cũng sẽ không nguyện ý giao cho người khác.
Nhìn thấy đối phương đưa túi tới, Trần Bình gật đầu nhận lấy nhìn, dáng vẻ dường như rất tùy ý.
Động tác này của Trần Bình bị Thịnh Vượng thấy được, ông ta vừa định lên tiếng nói gì đó, không ngờ Trần Bình lại lập tức thu túi vào.
Ông ta tận mắt thấy túi của mình biến mất trong tay Trần Bình. | Lần này cả người Thịnh Vượng liền choáng váng, ông ta không ngờ vậy mà Trần Bình cũng có thứ trữ đồ, hơn nữa nhìn còn rất lợi hại.
Ông ta vội vàng lục soát cả người Trần Bình một phen, những không tìm thấy bất kỳ túi trữ đồ nào, chỉ có một chiếc nhẫn trên tay Trần Bình mà thôi.
Thấy được chiếc nhẫn này, đáy mắt ông ta lóe lên một tia hoảng sợ, lúc này Thịnh Vượng không bình. tĩnh được nữa.
Ông ta lập tức tiến tới trước mặt Trần Bình, có chút hốt hoảng lên tiếng. "Tình huống này là sao vậy? Chẳng lẽ cậu có... thiết bị trữ vật?" Thịnh Vượng vội vàng lên tiếng, trên mặt mang theo vẻ mong đợi.
Trần Bình cũng không nói gì thêm, chỉ tùy ý lung lay tay trái của mình, bên trên đeo một chiếc nhẫn | nhìn có vẻ cổ xưa mà lại mang theo một tia uy nghiêm.
Chiếc nhẫn này rõ ràng chính là nhẫn trữ đồ, mặc dù Trần Bình không nói rõ, nhưng biểu tình này đã viết đầy lên mặt. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Thịnh Vượng lập tức không có cách nào giả dạng dáng vẻ cao nhân với Trần Bình được nữa, ông ta sống nhiều năm như vậy rồi còn chưa được nhìn thấy nhẫn trữ đồ.
Mặc dù trước đó cũng nghe được về quyền năng to lớn khi có được nhẫn trữ đồ, có điều đây cũng người ta nhờ số trời run rủi tự mình lấy được, nên đành trông mong, thèm thuồng nhẫn của người ta thôi.
Sau này vất vả lắm mới có được túi trữ đồ, ông ta liền coi nó như bảo bối.
Mà bây giờ đột nhiên xuất hiện một tên nhận hết tất cả đồ vật của mình, anh ta tiện tay cũng có thể lấy ra thứ đồ mà mình thèm khát đã lâu. | Thịnh Vương cảm giác cả người đều choáng váng.
"Được được, đúng là khéo, không ngờ cậu lại có nhiều bảo bối đến vậy, xem ra đúng là tôi coi thường cậu rồi."
Thầy Trần Bình có bản lĩnh như thế, trong nháy mắt Thịnh Vượng liền buông được tảng đá trong lòng xuống.
Ông ta không ngờ mình chỉ tiện tay thôi mà với được một kẻ lợi hại thế này. Nói xong lời này, vẻ lo lắng và xoắn xuýt trong lòng ông ta cũng biến mất không còn, nếu Trần Bình đã có được thực lực lớn mạnh như thế, vậy ông ta cũng không cần lo lắng gì nữa. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Sau khi nở một nụ cười dịu dàng với Trần Bình, ông ta lập tức liền hóa thành một đám mây.
Thấy đối phương biến mất không còn, Trần Bình yên lặng nhìn về hướng ông ta biến mất mà vải chào. | Đối phương nguyện ý cho mình những thứ này, đúng là một người rất được.
Lấy tiền của người ta thì phải trừ họa cho người ta, Trần Bình đã cầm đồ của ông ta thì nhất định phải giúp ông ta trả thù.
Nghĩ đến đây, Trần Bình lấy quyển nhật ký giấu trong túi trữ đồ ra, cẩn thận lật xem một phen, thấy được bên trên viết một đống tên, trong đó anh có ấn tượng với một tên là Hồn Vương. | Cái tên này cũng không ở đại lục Cổ Chước, mà ở một mảnh đại lục khác.
Trần Bình không ngờ đối phương lại vươn tay rộng đến như vậy, đúng là làm cho người ta thấy khó tin.
"Đoán chừng nơi này cũng không có quá nhiều đồ tốt, chúng ta đi thôi, bây giờ là lúc cần rời khỏi nơi này rồi."
Cái tên Loạn Xuyên Sa kia không kiếm được lợi từ đây, đoán chừng sẽ quậy một trận sóng gió ở đại lục Cổ Chước.
Trần Bình cũng không muốn đại lục Cổ Chước chịu nhiều liên lụy, dù sao anh cũng có một sản nghiệp cỡ nhỏ ở bên đó.
Nghĩ đến đây, Trần Bình nháy mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiện, bảo anh ta nhanh chóng thu cái giường này lại.
Sư Chấn Thiên lập tức đi tới, thu cái giường này vào, sau đó bọn họ rời khỏi nấm mồ này, một lần nữa về lại cung điện.
Cung điện lúc này đã từ từ nhỏ lại cỡ lòng bàn tay, mà những người ở lại trong cung điện kia cũng bị đuổi ra ngoài.
Tòa cung điện này giờ biến thành vật vô chủ, không ngừng tung bay trên bầu trời.
Đúng lúc này, đạo trưởng Thanh Phong lập tức vọt tới trước mặt Trần Bình, ông ta có chút hốt hoảng không ngừng kéo tay Trần Bình, xem ra là có việc muốn nhớ.
| "Trần Bình, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi, cậu có thể nghĩ cách cứu mấy tên đồ đệ của tôi không, không hiểu sao bọn nó bị vây trong cung điện, cảm giác không ra được!"
Trên mặt mọi người đều là biểu cảm hoảng hốt, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào cho tốt, rõ ràng rất nhiều người bị đuổi ra ngoài, nhưng vẫn có người bị nhốt ở bên trong.
"Còn như vậy nữa sao?"
Trần Bình cũng có chút tò mò, anh tiện tay ngoắc về phía cung điện, muốn kéo cung điện này vào tay.
Vốn anh phải dựa vào sức mạnh để kéo nó về tay, nhưng không ngờ, khi anh vừa ngoắc tay, cung điện cực kỳ xa hoa kia lại bay thẳng tới mình.
Trần Bình hiểu rõ, cung điện này là một vật vô chủ, nếu đối phương đã chủ động tìm tới mình, thì hơn. phân nửa là muốn nhận mình làm chủ.
Lúc Trần Bình có ý nhận chủ, cung điện này đột nhiên hưng phấn nhảy dựng dựng lên quanh Trần Bình, nhìn như đã công nhận Trần Bình.
Trần Bình không nói hai lời, liền kéo tung người bên trong cung điện ra ngoài, anh cũng lo đám người này sẽ chết trong đó.