Dù sao thì bọn họ cũng biết rất rõ, rốt cuộc đan dược mà đối phương lôi ra là gì.
Cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Thực ra người của Đan Tông cũng đang có loại suy nghĩ này.
Bọn họ muốn đăng ký vào thời khắc cuối cùng, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Chẳng mấy chốc đã đến một tiếng đồng hồ còn bán vé vào cửa.
Toàn bộ sân chỉ có một vài gia tộc cỡ nhỏ, lục tục tới mua mấy cái vé vào cửa.
Tuy những gia tộc cỡ lớn đó có quan hệ không tệ với nhà họ Hà, nhưng bọn họ vẫn không mua vé như cũ.
Những gia tộc này phái thám tử đi tìm hiểu tình hình bên nhà họ Hà, và đáp án mà bọn họ có được đều nhất thống một cách kỳ lạ. Đó chính là bọn họ cứ việc tham gia. Làm sao loại đáp án này có thể khiến người hài lòng được chứ? Từ trước đến nay, nhà họ Hà chưa từng mở hội đấu giá, làm sao bọn họ có thể biết tổ chức một buổi đấu giá cho được? Căn cứ vào sự không tín nhiệm của mọi người, đến hiện giờ nhà họ Hà cũng chưa bán được bao nhiêu cái vé vào cửa. Vào một tiếng cuối cùng, người của Đan Tông đột nhiên chọn báo danh.
Vốn bọn họ đã sắp xếp cho đệ tử lén lén lút lút đi mua vé, nhưng không ngờ chuyện này lại bị truyền ra trong nháy mắt. Đương nhiên trong tất cả những chuyện này có công lao của nhà họ Hà.
Nhà họ Hà cũng chỉ hận không thề khiến khu vực này loạn cả lên.
Tuy có nhiều gia tộc rồi, thì đan dược mà bọn họ có thể tranh giành được cũng sẽ giảm bớt đi. Nhưng bọn họ vẫn không quên ý định ban đầu của mình.
Ngay từ đầu bọn họ là nhận được sự ủy thác của Trần Bình, phải tổ chức buổi đấu giá này.
Nếu buổi đấu giá không có người nào tham gia, vậy bọn họ sẽ quá thất bại. Trong lúc vô thức, người nhà họ Hà vẫn chưa ý thức được mình đã biến thành công cụ của Trần Bình. Chuyện Đan Tông mua vé vào cửa rất nhanh đã truyền ra ngoài, hơn nữa còn có một đám người đang hình dung chuyện này một cách sinh động như thật. Trong những quán trà đó, đến nơi nào cũng đều nghe thấy người kể chuyện đang nói về việc này. “Các người không biết đâu, thủ đoạn của người Đan Tông thật sự quá ác độc! Bọn họ chắc chắn đã biết được buổi đấu giá này sẽ có đồ tốt, cho nên mới chọn gia nhập vào một tiếng cuối cùng.
Tại sao lại phải làm như vậy? Còn không phải vì có thể thuận tiện cướp được đồ tốt hay sao?”
Người kể chuyện phân tích cho mọi người nghe một cách rất lý trí, trực tiếp thuyết phục tất cả bọn họ.
Không thể không nói, một chuỗi những hành động này của đối phương đúng thật là vô cùng kỳ lạ. “Đan Tông vô sỉ!” “Người của Đan Tông này cũng thật quá không biết tốt xấu! Rõ ràng mình đã có nhiều đan dược như vậy rồi, mà còn muốn cướp với chúng ta!”
“Tôi thấy chúng ta hẳn phải tẩy chay Đan