Hà Xử Phong vẫn còn đang đấu tranh một cách đau khổ, trong lòng ông ta oán hận vì chuyện Trần Bình đã từ chối gia nhập với mình. Nhưng ông ra lại biết rõ hơn nếu hôm nay đắc tội với anh, thì mình có thể sẽ không có bất cứ tương lai gì hết. Thằng nhóc Trần Bình này, đan dược kiểu quái gì cũng có thể biến ra được.
Nếu thật sự chế ra được một vài đan dược lợi hại, mà mình lại không có quyền thu mua, vậy không phải là xong đời rồi sao? Những lời nói này của Trần Bình đã thành công khiến Hà Xử Phong bảo vệ được cái mạng chó của mình.
Tuy rằng ông ta là một tên thô lỗ không thích phải động não quá, nhưng có đôi khi ông ta cũng khá biết xem xét thời thế. Đan Đề Từ vẫn luôn tràn đầy mong đợi chờ xem Trần Bình bị thu phục, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trần Bình được Hà Xử Phong đối đãi với bộ dạng tôn kính. Trong lòng ông ta vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ đối phương lại không hề ra tay với Trần Bình, ngược lại còn bắt đầu ân cần hỏi han như ngồi tiếp khách quý. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đan Đồ Tử lập tức cảm thấy rất bất công.
Rõ ràng mình là chủ nhân một tông, có thân phận chí tôn vô thượng, nhưng đối phương nhìn thấy mình cũng chưa bao giờ từng hành lễ. Mà Hà Xử Phong lại có thể hành lễ với Trần Bình? Đây còn là biểu hiện của tộc trường của một gia tộc hay sao? Nhìn thấy Hà Xử Phong đột nhiên thông suốt, trong lòng ông ta rất khó chịu. Bây giờ gương mặt của ông ta lộ ra vẻ khó coi, trong lòng còn đang nghĩ đến một vài tính toán.
Ông ta cũng không thật lòng thật dạ muốn lấy lòng Trần Bình, ông ta chỉ muốn nhờ cậy sức mạnh này của anh mà thôi. Ngay khi Đan Đồ Tử còn đang nghĩ đến một vài cách vô cớ sinh sự, thì Trần Bình cũng đi tới trước mặt ông ta. “Đừng nghĩ mấy thứ có hay không nữa, có thời gian còn chẳng bằng đi nghiên cứu sách luyện chế đan dược của ông một chút đi, so với đi làm chuyện xấu thì vẫn tốt hơn đấy.” Trần Bình nói một cách cực kỳ bình tĩnh, không hề để ý đến phản ứng của đối phương. Lúc đầu người này chính là một sự tồn tại cực kỳ hèn mọn, nhưng đến bây giờ lại đột nhiên có chút tức giận. “Cậu..” Đan Đồ Từ cũng không ngờ, Trần Bình lại chủ động đưa ra lời cảnh cáo với mình. Theo lý mà nói, thì dưới loại tình huống tranh giành đối thủ dữ dội này, Trần Bình phải chỉ huy lấy lòng mình, rồi tăng giá thị trường lên vùn vụt. Nhưng không ngờ thái độ của anh lại không có một chút thành ý nào như vậy! Đây đâu phải chỉ có không có thành ý thôi đâu, mà phải là rất khoa trương mới đúng. Vậy mà cậu ta lại cảnh cáo mình một cách lạnh lùng như vậy.
Đây là có ý gì, thật sự coi mình thành con chó con mèo gì đó có thể bắt nạt được hay sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đan Đồ Tử cũng tr nên có chút lạnh lùng.
Nếu Trần Bình đã có loại cách nhìn này đối với mình, vậy ông ta có