“Vậy thì sao?” Tống Diêu liếc nhìn cô, chỉ thấy chóp mũi nhỏ xinh hơi nhăn lại, lông mi không dài nhưng cũng không ngắn, môi tô son rẻ tiền, lúc này hơi khô nứt.
Trông chẳng có chút xinh đẹp nào, vậy mà lại khiến anh bứt rứt khó chịu.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt ngốc nghếch vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang đến gần: “Vậy nên cảm ơn anh đã giới thiệu, thôi khỏi công việc này vậy.”
Tống thiếu gia bỗng nhiên cười: “Cô đúng là ngốc thật.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt giật mình, thấy thiếu gia đánh lái, chiếc xe rời khỏi đại lộ, rẽ vào một khúc cua, đi về hướng cô hoàn toàn không quen thuộc.
“Anh… anh… anh định đi đâu?” Cô nắm chặt điện thoại, tiếng động cơ gầm rú bên tai, tim đập thình thịch theo tốc độ xe đang tăng dần.
Người đàn ông hạ cửa kính xe xuống, gió mạnh ùa vào, thổi tung mái tóc anh, trông vừa phóng khoáng vừa kiêu ngạo.
“Này, anh muốn làm gì, đi đường tắt sao…” Nhậm ŧıểυ Nguyệt hoảng loạn nhìn xung quanh, chỉ thấy cảnh vật bên đường càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng hoang vắng, trong đầu hiện lên cốt truyện về những tên biến thái giết người hàng loạt.
“Đưa cô đi chơi.” Tống thiếu gia đạp ga, tốc độ xe tăng vọt, chiếc xe lao vun vút như tên bắn.
“Á á á nhanh quá á á á…”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt thậm chí còn chưa kịp gọi 110, đã mất hết khả năng suy nghĩ trong tốc độ khủng khiếp này, chỉ biết nắm chặt tay vịn, trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết chưa từng có trong mười tám năm qua.
Phía trước là đường núi, quanh co khúc khuỷu, bên đường còn có biển báo giao thông, nhưng chiếc Maybach đen lại như bóng ma lướt qua những khúc cua nguy hiểm.
Lúc này đang là buổi chiều, ánh nắng rực rỡ chiếu vào trong xe, khuôn mặt yêu nghiệt của Tống Diêu trông ma mị lạ thường.
Cô nghiến răng, bỗng nhiên nhận ra người đàn ông lịch lãm, nho nhã từ lần đầu gặp mặt, cuối cùng cũng xé bỏ lớp mặt nạ, lộ ra bộ mặt quỷ dữ thật sự.
Bài hát “Sound of Madness” đang được phát trong xe, nhịp điệu mạnh mẽ cùng với động cơ 700 mã lực, cộng thêm tiếng hét thất thanh của cô, khiến adrenaline của Tống Diêu tăng vọt, trong đầu toàn là đôi môi được tô son rẻ tiền của cô.
Anh đã hôn qua biết bao nhiêu cô xinh đẹp, thơm tho, nhưng chưa bao giờ có cảm giác du͙© vọиɠ bùng cháy chỉ bằng tưởng tượng như lúc này.
Đúng lúc Nhậm ŧıểυ Nguyệt hét đến khàn cả giọng, toàn thân bủn rủn, choáng váng, chiếc xe “két” một tiếng dừng lại.
Cô nhìn ra ngoài với vẻ mệt mỏi, tốt thật, lại còn là sườn núi, đúng chỗ để phi tang xác.
Tống Diêu cởi dây an toàn, nhìn cô đang nôn khan, mái tóc đen ướt đẫm dính trên trán, cười khẩy: “Sao vô dụng thế?”
“Khụ khụ… ọe…” Nhậm ŧıểυ Nguyệt ôm trán, cảm thấy trời đất quay cuồng, “Anh… khụ khụ… anh tưởng… ọe… anh là… Takumi Fujiwara à?”
“Takumi Fujiwara là ai?” Tống Diêu từ nhỏ không xem phim hoạt hình, đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Lau đi.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt không muốn nói chuyện, cầm khăn giấy lau miệng, rồi lại nhìn chai nước được đưa tới –
“Anh Tống, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Súc miệng.”
Cô ngậm một ngụm nước, “phụt” một tiếng, nước chảy ra từ khóe miệng.
“Tôi không có tiền, không có quyền, cũng chẳng có nhan sắc, anh đưa tôi đến đây làm gì?” Một lúc sau, cô dần dần bình tĩnh lại, thực sự không hiểu nổi.
Tống Diêu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt như sói hoang nhìn chằm chằm con mồi.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt cảm thấy không thoải mái, lùi lại: “Anh…”
Chưa nói hết câu, cô thấy đối phương dùng một tay ôm lấy mặt mình, không đợi cô phản kháng đã cúi xuống.
Mùi nước hoa nam tính bao trùm lấy cô, trên môi là một nụ hôn nhẹ nhàng, khô ráp và mềm mại chạm nhau, mang theo chút lạnh lẽo.
Nụ hôn đầu tiên mà cô đã tưởng tượng vô số lần trong thời thiếu nữ, cứ thế biến mất.
“Hóa ra là thế này.” Người đàn ông khẽ thở dài như đang cảm thán, hơi thở phả vào mặt cô.