Nhậm ŧıểυ Nguyệt cảm thấy đối phương không giống kiểu người quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời: “Cũng tạm.”
“Một giờ hơn một nghìn?” Người đàn ông thuận miệng nói một con số, hình như trong quan niệm của anh, mức giá này là khá hợp lý.
Nhậm ŧıểυ Nguyệt cười trừ: “Sao có thể, anh đang đùa sao?” Nếu có mức lương này, cô còn phải chắt bóp từng đồng sao?
“Vậy chỉ có vài trăm thôi à…” Đối phương nhìn cô với ánh mắt có chút thương hại, “Không đủ ăn một bữa cơm.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt thầm nghĩ, đây là gặp phải phiên bản đời thực của “Sao không ăn bánh kem” sao?
Thấy Nhậm ŧıểυ Nguyệt không nói gì, Tống Diêu lại càng hăng hái, không suy nghĩ nhiều liền đưa ra một đề nghị: “Tôi thấy, nhà này trả lương thấp vậy, cô có muốn đổi công việc làm thêm không?”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt nghi ngờ nhìn anh: “Đổi việc?” Ngoài dạy tiếng Anh, cô còn biết làm gì nữa?
“Cô biết tiếng Anh mà, sinh viên?” Tống Diêu liếc nhìn cô, gõ ngón tay lên tay vịn gỗ của ghế sofa, “Có muốn làm trợ lý phiên dịch không, kiểu tham gia các buổi triển lãm, đàm phán thương mại, hỗ trợ công việc cho khách hàng.”
Nhậm ŧıểυ Nguyệt hơi lo lắng, cô từng thấy các bạn cùng lớp làm công việc này, lương rất cao, nhưng yêu cầu phải phiên dịch đồng thời hoặc phiên dịch trực tiếp, cô mới năm nhất, thực sự không làm được.
“Tôi… tôi chưa từng làm công việc tương tự.” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu, có vẻ hơi ngại ngùng, “Vì khả năng nói của tôi rất bình thường.”
Tống Diêu nheo mắt, cố gắng kìm nén nhịp tim đập nhanh bất thường.
Không đúng, cô gái này nhan sắc không có, dáng người cũng không, ngay cả chút tự tin cơ bản cũng chẳng có, anh bị trúng tà mới có thể có thiện cảm với cô ta sao?
“Tổ tiên cô làm nghề gì?” Tống đại thiếu gia thử hỏi.
“Tổ tiên tôi…” Nhậm ŧıểυ Nguyệt theo bản năng định trả lời, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, cảnh giác nhìn anh, “Anh này, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Huyền học thế gia? Hay là cổ thuật Miêu Cương?” Tống Diêu cảm thấy mình gặp ma rồi, cô nàng búp bê xinh đẹp tuyệt trần vừa nãy cũng không khiến anh hứng thú, bây giờ cô gái quê mùa này đang ở trước mặt, mà anh lại đầy đầu những du͙© vọиɠ muốn lột sạch quần áo cô ta rồi hung hăng cᏂị©Ꮒ cho một trận.
Không hề biết người đàn ông trước mặt đang có những suy nghĩ đáng sợ như vậy, Nhậm ŧıểυ Nguyệt vẫn nghiêm túc trả lời anh: “Anh đọc nhiều ŧıểυ thuyết quá rồi đấy? Đời thực nào có Huyền học với cổ thuật Miêu Cương.”
Cô thấy hơi buồn cười, sao loại người giàu có này cũng đọc ŧıểυ thuyết mạng rồi tin sái cổ thế nhỉ?
Tống Diêu không nói gì, anh phát hiện mình càng phản kháng lại cảm giác rung động bất chợt này, thì càng cảm thấy máu nóng như sắp sôi trào đến mức nổ tung.
Chuyện này thật sự không bình thường.
Cô gái này nhất định có bí mật, anh tin chắc mình chưa bao giờ thích kiểu người này, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy cô ta đã thấy yêu thương, hận không thể ôm hôn vài cái.
Đúng lúc này, cửa tầng trệt bị đẩy ra, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp dắt theo một bé trai bước vào.
Hình như là khách hàng của mình? Nhậm ŧıểυ Nguyệt nghi ngờ.
“Cô là… gia sư sao?” Bà mẹ đơn thân ăn mặc rất thanh lịch, vóc dáng đẹp đến mức không nhìn ra đã từng sinh con, cô ta hơi nghi ngờ liếc nhìn thiếu niên cực phẩm trên ghế sofa, rồi lại nhìn cô gái bình thường cách đó không xa.
Hai người họ vừa nói chuyện với nhau à?
Nhậm ŧıểυ Nguyệt vội vàng bước lên: “Chào chị Lâm, tôi là Nhậm ŧıểυ Nguyệt đến nhận lớp dạy thêm ạ.”
“À, được rồi, lên với tôi.” Chị Lâm dắt con trai, lại quay đầu nhìn người đàn ông trên ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú như thần tiên của đối phương cũng đang nhìn về phía họ, khóe môi nở nụ cười như có như không, khiến cô, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã kết hôn, cũng không khỏi đỏ mặt.
Yêu nghiệt quá… Tòa nhà này còn có cư dân đẹp trai như vậy sao, sao ngày thường không gặp nhỉ?
Nhậm ŧıểυ Nguyệt lặng lẽ đi theo sau chị Lâm, rồi nghe thấy khách hàng hạ giọng, hỏi nhỏ đến mức chỉ có hai người họ nghe thấy: “Cô quen người kia à?”