Người Không Yêu Cô Đều Sẽ Chết! [NP]

Chương 14: Nữ sinh viên

Trước Sau

break

Thấy cô nhân tình cứ nhất quyết muốn lôi mình lên giường, Tống Diêu cũng thấy phiền, bèn phẩy tay: “Tôi còn có việc, hôm nào hẵng hay.”

Thấy người đàn ông thực sự muốn đi, cô nàng hồ ly tinh sốt ruột: “Đừng mà, Tống tổng, em ngoan mà, em không làm gì đâu!”

Nhưng lúc này, nghe giọng điệu điệu đà này, Tống Diêu lại càng thêm bực bội.

Thảo nào tên giả thần giả quỷ Vệ Ninh kia chưa bao giờ chơi búp bê “nhân tạo”, ngực thì độn silicon, l*и thì độn phấn, bên trong còn gắn bi mát xa, mẹ kiếp, đúng là coi mình như đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Khi đàn ông muốn đi thì không ai cản được, cửa lớn bị đóng sầm lại.

Xuống thang máy, anh định ra về, khóe mắt lại liếc thấy một bóng người nhỏ nhắn ngồi trên ghế sofa.

Đây là “nữ sinh viên” mà cô nàng hồ ly tinh vừa nói đến sao?

Đối với gái xấu, anh lười nhìn, định dời mắt đi, lại thấy đối phương bỗng nhiên quay đầu lại –

Đôi mắt ấy, mang theo vẻ hoảng hốt, và cả sự kinh diễm khi nhìn thấy anh.

Anh biết cô gái này không xinh đẹp, nhưng kỳ lạ là, anh đã lâu rồi không…

Động lòng?

Mẹ kiếp, không đúng rồi, anh biết mình luôn là một nhan khống chính hiệu, sao lại nổi ý với một cô gái bình thường như vậy chứ?

---

Nhậm ŧıểυ Nguyệt cảm thấy mấy ngày nay mình bị ma ám, những người đẹp trai cực phẩm mà mười tám năm qua chưa từng gặp, mấy ngày nay lại liên tục xuất hiện trước mặt.

Người đàn ông trước mặt này, chỉ có thể dùng một từ để hình dung, là “yêu nghiệt”.

Bộ vest đen vừa vặn kết hợp với áo sơ mi họa tiết cổ điển, dưới mái tóc dài ngang tai là đôi khuyên tai kim cương xanh lấp lánh.

Đôi môi bạc tình hơi nhếch lên, ánh mắt đào hoa phong lưu liếc qua, không biết bao nhiêu cô gái muốn ngã gục dưới chân.

Nhậm ŧıểυ Nguyệt không giỏi nhìn đàn ông, nhưng lúc này cũng có thể cảm nhận được, đây chắc chắn là loại đàn ông trăng hoa khó kiềm chế nhất.

Nhưng cô cũng không quá để tâm, dù sao anh có trăng hoa thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Sau thoáng kinh diễm, cô lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, tập trung chờ cuộc gọi của khách hàng.

Nhưng vài giây sau, bóng dáng cao lớn lẽ ra phải rời đi lại quay lại, bước đến trước mặt cô.

“Xin lỗi, cho tôi mượn sạc điện thoại được không?” Giọng nói của đối phương rất lịch sự.

Nhậm ŧıểυ Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt ấy thật sự quá đẹp, lông mày, khóe mắt đều như tranh vẽ.

Nếu nói Vệ Ninh là kiểu tiên khí thoát tục, thì người này là kiểu yêu nghiệt tà mị.

“Tôi không mang theo sạc.” Cô theo bản năng cảm thấy mình nên tránh xa loại người này.

“Vậy à, vậy thì chịu thôi.” Nhưng đối phương không có vẻ thất vọng, ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhậm ŧıểυ Nguyệt giật mình.

Trời ơi, chỗ cô đang ngồi là ghế sofa hai chỗ, bên cạnh còn có ghế sofa đơn, người bình thường sẽ không ngồi gần người lạ như vậy chứ?

Khoảng cách quá gần, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi nước hoa nam tính thoang thoảng trên người anh.

Điều này khiến Nhậm ŧıểυ Nguyệt hơi bối rối.

Cô ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, một lát sau giả vờ như vô tình đứng dậy, đi về phía trước hai bước.

“Trông cô không giống cư dân ở đây.” Đối phương bỗng nhiên lên tiếng.

Nhậm ŧıểυ Nguyệt nhìn anh vắt chéo chân một cách tùy ý, hai tay dang rộng dựa vào lưng ghế sofa, dáng vẻ của một công tử bột lười biếng, trong lòng âm thầm cảnh giác: “Tôi đến đây dạy thêm, tất nhiên không phải cư dân ở đây.”

Cuộc đối thoại này khiến cô nhớ đến cô nàng hồ ly tinh xinh đẹp lúc nãy.

“Dạy thêm kiếm tiền à?” Người đàn ông có vẻ hơi tò mò.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc