Editor: song_nhi
Thấy đối phương quay đầu lại, Tần tiểu soái càng thêm hưng trí, Nói cách khác, cô gái bên ngoài và cô gái trong lòng bàn tay thật ra là hai người hoàn toàn khác nhau, các cô ấy có lẽ từng thân như chị em, hiện giờ lại đặt mình trong hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Bên ngoài cô gái kia giấu ý cười ở đáy mắt, cảm giác làm cho người ta một loại thản nhiên ưu thương, có lẽ là không muốn làm, rồi lại cố tình không làm không được...
Nhìn thấy An Nhan Nhiên đáy mắt kinh ngạc, anh vội cười cười, Kỳ thật tôi cũng nói lung tung thôi, tôi nói rồi tôi không biết bình bức tranh, chỉ là cảm giác đầu tiên thế...
An Nhan Nhiên cũng không đáp lời.
Hôm nay đã có thể đi đến nơi này, cho dù bối cảnh thế nào, cũng không thể là hạng người hời hợt bình thường.
Cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói câu cám ơn, xoay người rời đi.
Cám ơn? Tần tiểu soái đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hết sức nhẹ nhàng của đối phương, rất có hứng thú lặp lại hai chữ này.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Quay về phòng khách quý trước, cô nhận được điện thoại, đối phương hơi có chút lo lắng hỏi vị trí của cô.
Tôi tới rồi, đang đi ngắm tranh, không cần lo lắng, chờ một chút mọi người sẽ nhìn thấy tôi. Cô giọng điệu bằng phẳng, Không, tạm thời không muốn chụp ảnh chung, chờ sau khi chấm dứt rồi nói sau. Đúng vậy, cám ơn mọi người đã thông cảm, cứ như vậy.
Cúp điện thoại, cô thở phào một cái.
Tuy rằng Hạ Tầm Giản đã nói, lúc này không giống ngày xưa, cô có thể muốn tuỳ hứng, hay là muốn đùa quá lố.
Nhưng dù sao cũng là người mới, làm sao có thể đánh đồng cùng đại sư truyền kỳ trong giới mỹ thuật nhiều năm như vậy. Chuyện lần này, cô chỉ có thể là tự mình suy tính.
Lễ trao giải cuộc thi nửa giờ sau bắt đầu, bên trong bên cạnh đại sảnh của triển lãm, hết chỗ.
Hạ Tầm Giản vị trí ở hàng thứ nhất, cô ngồi ngay bên cạnh, bên tay phải anh là đoàn giám khảo, còn lại là các nhân vật họa sĩ nổi tiếng. Ngoại trừ Hạ Tầm Giản, cô cũng không biết ai cả.
Cao Phỉ đi theo Bùi Ý ngồi ở hàng thứ hai, sắp đặt chính xác ngồi ngay sau lưng bọn họ.
Cô ta thỉnh thoảng nghé vào Ý bên tai Bùi nói cái gì đó, rồi cười vài tiếng, bộ dáng tự nhiên, dường như sớm đem ngày đó bị đả kích ở biệt thự vứt đi nước ngoài rồi.
Tất cả mọi thứ đều chỉ duy trì bình thường đến khi người chủ trì tuyên bố quán quân đoạt huy chương vàng.
Cuộc thi vẽ tranh quốc tế lần này, quán quân duy nhất trong nước tên là: Hạ Như An.
Đó là một cái tên rất mới, ngoại trừ từng bộc lộ tài năng trong cuộc thi vẽ Bá Tường nho nhỏ, phương diện truyền thông không có tư liệu gì về người Hạ Như An này. Nghe nói ngày trao giải đó, đối phương cũng còn không xuất hiện.
Cao Phỉ tươi cười rất nhanh liền đông lại ở trên mặt, cô gái tóc đen ngồi trước cô chậm rãi đứng lên, không có trì hoãn, không có ngừng lại chút nào, thẳng tắp đi lên sân khấu trao giải.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Ngọn đèn thật đẹp mắt, loang loáng ánh đèn càng thêm lóe mắt.
Cô mặc áo len đen cố có đính trân châu, phía dưới là quần bò cùng giầy cao, đem ưu điểm vòng eo nhỏ cùng cổ gáy thon dài vừa đúng thể hiện ra.
Cô đã tính ăn mặc không hề điệu đà.
Tóc đen dài, dưới mái tóc là gương mặt trắng nõn tinh xảo khéo léo không tỳ vết, môi hồng hơi hơi nhếch lên, giống như đang cười, nhưng ánh mắt có chút lạnh nhạt.
Ánh mắt từ dưới đài đảo qua, cô nhìn xem ánh mắt Bùi Ý như có suy nghĩ gì, ánh mắt Cao Phỉ không thể tin, cùng với mặt Quan Hữu kinh ở phía sau thần sắc khiếp sợ.
Cảnh tượng như vậy đã sinh trong lòng cô, từng ở trong lòng miêu tả qua rất nhiều lần. Tự nói với mình tuyệt đối không cần buông tha cho, luôn tự nói với mình một ngày cần đứng cao hơn so với bọn họ!
Hiện giờ rốt cục bằng thực lực mình có thể làm được bước đầu tiên, tất cả ngược lại trở nên chân thật như thế này chăng.
Tầm mắt cuối cùng dừng ở hàng thứ nhất trên người có thần thái lãnh ngạo kia.
Không biết có phải phối hợp với cô hay không, hôm nay anh một bộ quần áo đen nhánh, cổ áo vi sưởng, hai chân thon dài vén lên, không tiếng động ngồi ở chỗ kia, khí chất cường đại như trước đến loá mắt.
Cô hơi cúi người, để sát vào microphone nói câu cám ơn.
Cám ơn, không phải đối với người khác, mà chính là đối với anh - Hạ Tầm Giản.
Nếu không phải anh, cũng không có giờ phút quang vinh này.
Giờ này khắc này đứng ở trên sân khấu nhận vỗ tay cùng ca ngợi, cô mới hiểu được lý do lúc anh không cho cô công khai Hạ Như An tức là An Nhan Nhiên. Thân phận Hạ Như An này, không quan hệ gì với Hạ Tầm Giản, chỉ là một họa sĩ vô danh.
Hạ Như An đoạt giải, sẽ không ai dùng ánh mắt sắc nhìn chờ đợi, cho dù sau này tất cả mọi người biết thân phận này, cũng sẽ chỉ cảm thấy Hạ Tầm Giản không thiên vị đệ tử của chính mình.
Anh không tham dự bình thẩm, càng không lộ ra trước bất kỳ ai một câu, dưới đài đoàn giám khảo giờ phút này thấp giọng kinh ngạc nghị luận đó là chứng minh tốt nhất.
Không thể tưởng được cô đúng là học trò của Hạ đại sư!
Hạ đại sư, chúc mừng, quả nhiên danh sư xuất cao đồ!
Tôi đã xem qua bức tranh cô ấy tham gia cuộc thi Bá Tường, bảy, tám tháng tiến bộ thần tốc như thế, quả nhiên không hổ danh ngài chọn làm học trò!
...
Anh ghé mắt, chỉ hơi gật đầu, vẫn chưa nói chuyện, tầm mắt chậm rãi chuyển hướng tới cô gái trẻ còn trên sân khấu.
Cô tiếp nhận giấy khen cùng cúp thưởng thạch anh, hướng tới phía của anh, bái thật sâu.
Người chủ trì ở bên cạnh mời cô nói hai câu cảm nghĩ lấy được giải thưởng, người trao giải lại vui mừng cười, Trao giải cho cô, tốt xấu cũng nên liếc mắt nhìn tôi một cái chứ?
Cái giọng này! ?
Cô vội quay đầu, mắt cũng vừa nhìn thấy Tần tiểu soái mặt tiêu chuẩn người mẫu.
Anh làm sao... cô từng đoán qua anh ta có thể là một trong những người dự thi, thậm chí có thể là đoạt huy chương bạc hoặc đồng, lại chỉ không đoán được ra thân phận này.
Xin chào, tôi là Samy Khắc, lúc người chủ trì giới thiệu cô không nghe thấy? Đối phương cười khản.
An Nhan Nhiên giật mình. Nhìn thấy gương mặt Đông Phương mà trẻ tuổi này, cô thế nào cũng không thể nghĩ là đại sư giới mỹ thuật Châu Âu, đặc phái toàn bộ hành trình tham gia thi đấu một chữ cũng là do anh ta liên hệ.
Trong ấn tượng Samy khắc, ít nhất cũng có thể là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi.
Tác phẩm của cô cá nhân tôi cũng rất thích, hi vọng sau này có thể gặp lại cô với nhiều phong cách vẽ khác!
Rõ ràng là cùng là một người, thay đổi quần áo đứng ở trên sân khấu như vậy, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.
Trên sân khấu không phải chỗ của mình, cô thu liễm kinh ngạc, nhìn anh ta lễ phép cười cười, Cám ơn, tôi sẽ cố gắng!
Đối phương lần thứ hai quay vẻ tươi cười, cũng vươn tay về phía cô.
An Nhan Nhiên định đưa tay lên, lại ở ngay sau đó cảm giác được có cái gì khác, cô thân bất do kỷ tiến tới một bước, mặt đối phương đã dừng trên má cô, Không chỉ