“Cái này, Húc, tôi có thể giải thích được không, tôi và anh không phải rất giống nhau sao,chẳng qua vị hôn thê của tôi mạnh mẽ kiêu ngạo hơn thôi.” Vệ Thần đưa tay vỗ trán mình, bọn họ chính là người cùng hội cùng thuyền mà, ngay cả chuyện như này cũng gặp phải giống nhau, “Hôm nay tôi thành như này, anh cũng có phần, nếu không vì cái bữa tiệc xem mắt kia của anh, tôi cũng không thành thế này.” Hắn cảm thấy thật mệt mỏi, còn không phải do vị giám đốc kia đã cướp đi tự do của hắn sao. Hai người đàn ông giống như u hồn cùng nhau xuất hiện trước mặt Hà Duyên và cô gái kia, không biết bọn họ đứng đó bao lâu rồi, đã nghe được những gì. Cô gái vừa nghe thấy giọng nói của Vệ Thần, trên mặt lộ ra tia vui sướиɠ nhưng vẫn lộ vẻ cao ngạo, tuy bề ngoài không nói ra, trong lòng cũng vô cùng đắc ý. “ Anh đã tới rồi “. Cô thu hồi cảm xúc trên gương mặt của mình, từ nhỏ cô luôn được mọi người hâm mộ, ganh tị, vì thế mà tính cách cao ngạo và kiêu căng đã sớm hình thành, trở thành một cô gái luôn tự hào vì những gì mình có, sự tự tin vượt quá mực cho phép, nhưng hôm nay cô đã không may gặp phải người đàn ông còn kiêu căng ngạo mạn tự tin hơn cả cô. “ Cô Tống, nhân viên của tôi, tôi phải biết làm thế nào, nơi này hình như không phải là chỗ của cô, Vệ Thần, người của mình, tự mình xử lý cho tốt, đừng để cho cô ta ở đây giở trò, tốt nhất cậu hãy nói với cô ta công ty này của nhà họ Húc chứ không phải họ Tống, hơn nữa cả đời này cũng không liên quan đến họ Tống, tốt nhất đừng để cô ta xuất hiện ở đây nữa, tôi không thích cô ta khoa chân múa tay trước mặt nhân viên của tôi. Vệ Thần sờ sờ mũi, thoáng cái mà đã không để cho hắn chút mặt mũi nào, cô gái này, thật là khiến hắn không biết phải làm sao. “Vệ Thần, là cô gái này đụng phải em trước,” Tống Nghiên lập tức giận dữ, cô không phải không hiểu lời nói của Duệ Húc, nhưng lời hắn nói là đúng, đây là tập đoàn Húc Nhật, không phải nơi cô có thể tùy ý ầm ĩ. “ Được rồi, anh biết rồi, em bớt giận, con gái giận nhiều sẽ mau già.” Ngón tay Vệ Thần khẽ nắm lấy tay cô gái, không khí mờ ám bao quanh họ. Tay Hà Duyên khẽ nắm lại, không ai thấy được ánh mắt cô hiện lên gì đó rồi biến mất một cách nhanh chóng. “Tổng tài, tôi có chút việc gấp, tôi …” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Duệ Húc, giọng nói lộ rõ sự lo lắng, cô không biết vì sao Đồng Đồng lại tới tìm cô. Nó là một đứa trẻ ngoan, có phải con bé đói bụng hay đau ở đâu đó, Đồng Đồng là con gái duy nhất của cô, làm bảo bối tâm can của cô. “ Đi đi”. Duệ Húc giơ tay ám hiệu, xoay người đi ra ngoài, hắn không có rãnh rỗi để nghe người khác nói chuyện yêu đương. Vệ Thần mím môi cười, nhưng ý cười trong mắt không có chút hứng thú với cô gái trước mặt. Hà Duyên vội chạy ra, nhìn cô bé gái ngồi trên ghế đang ôm một đứa bé nữa, tim như bị bóp nghẹn, sự lo lắng trào lên trong người. Đúng là Đồng Đồng rồi, nhưng bé nam cô bé đang ôm là ai? ” Mẹ..” Đồng Đồng xoa xoa hai mắt, cô bé đã ngồi ở đây rất lâu rồi, Bánh Bao Nhỏ vẫn không ngừng khóc, cô bé không biết phải làm sao cả. “Mẹ,” cô bé khẽ gọi, nhất thời rất muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, cô bé không thể kóc, bởi vì cô khóc mẹ cũng sẽ khóc. ” Đồng đồng..” Hà Duyên vội chạy tới, vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé gầy yếu, sao con bé lại tới đây. ” Đồng đồng, con đói bụng sao?” Cô đưa tay xoa má Đồng Đồng, hôm nay cô vội đi làm chỉ để lại cho Đồng Đồng một cái bánh bao nhỏ, tuy trong nhà còn một chút đồ ăn, nhưng Đồng Đồng còn quá nhỏ, không thể nấu ăn được. Đồng Đồng khẽ gật đầu, trái tim Hà Duyên nhói đau, đứa con đáng thương của cô, con bé còn bị bệnh nữa. ” Mẹ…” Cuối cùng Đồng Đồng cũng thả lỏng bàn tay bé nhỏ ra, Bánh Bao Nhỏ trong lòng cô ngẩng đầu lên, khóe miệng mếu máo đáng thương. “Bánh Bao Nhỏ.” Hà Duyên lặng người đi, cô nghe bảo vệ nói là hai đứa trẻ tới tìm cô, cô lại không nghĩ là BánH Bao Nhỏ, sao Bao Bao lại ở đây, làm sao lại ở cùng với Đồng Đồng, đã có chuyện gì xảy ra. ” Mẹ.. Con ôm Bao bao, nhưng em trai khóc nhiều lắm,” Đồng Đồng kéo áo mẹ, tuy rằng cô bé cũng rất muốn được mẹ ôm, nhưng khi nhìn Bao Bao, tựa hồ cậu bé còn cần hơn cô, Bao Bao là em trai nhỏ, cô phải bảo vệ em trai nhỏ. “Uhm…” Hà Duyên khom người ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, nhất thời có một vòng tay rộng lớn ấm áp ôm lấy, Bao Bao không nhìn được bật khóc thút thít. “Bao Bao muốn mẹ, muốn cha… Dì, Bao Bao muốn mẹ…” Đôi mắt màu trà sưng húp, gương mặt đáng yêu vì khóc mà đỏ hết lên, thật khiến người khác đau lòng. Hà Duyên không ngừng dỗ dành Bánh Bao Nhỏ, cô nghĩ tới Tô Lạc không thấy Bao Bao đâu sẽ rất lo lắng. “Bao Bao đáng thương… Bao Bao, ngoan không khóc, chút nữa dì đưa con đi tìm mẹ nhé…” Cô còn nhớ mình có lưu số điện thoại của Tô Lạc, Bánh Bao Nhỏ mất tích, nhất định cô ấy sẽ rất lo lắng,cô muốn nhanh chóng thông báo với Tô Lạc. Một tay cô ôm lấy Bao Bao, một tay kia tìm điện thoại, mất một lúc mới tìm thấy số điện thoại của Tô Lạc, lúc đó Tô Lạc đưa số điện thoại cho cô, không ngờ lại được sử dụng trong tình huống như thế này. Đầu dây bên kia thật lâu mới có người bắt máy, nhưng lại là giọng nói của một người đàn ông. “Tôi muốn gặp Tô Lạc,” một tay cô bế Bao Bao, một tay giữ điện thoại, Bao Bao thực sự rất nặng, so với Đồng Đồng nặng hơn nhiều. Bạch thiếu triết cầm điện thoại trong tay, hơi mím môi, một giọng nói xa lạ, tìm Tử Lạc, nhưng hiện tại Tô Lạc như người mất hồn nhìn ra phía cửa, không biết có thể nghe điện thoại được không. ” Xin hỏi, cô có chuyện gì, tôi là vị hôn phu của cô ấy?” Hắn đưa tay đặt lên trán, sự mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt. Bánh Bao Nhỏ đã mất tích gần ba tiếng, đến bây giờ bọn họ đều là không có chút tin tức nào, mỗi một phút trôi qua với họ thật dài, thật dài. Hà Duyên vừa nghe chữ vị hôn phu của Tô Lạc, mới nhớ tới Tô Lạc đã từng nói có một người đàn ông, người giúp đõ cô ấy, cũng là cha của Bánh Bao Nhỏ. “Là như này, anh Bạch,..” nếu cô nhớ không nhầm, người đàn ông này họ Bạch. “Anh Bạch, hiện tại Bao Bao đang ở chỗ tôi…” Cô còn chưa kịp nói xong, từ đầu dây bên kia đã truyền tới một giọng nói lớn.