Đồng Đồng cắn cắn môi, nắm chặt tay Bao Bao, đi vào, hai đứa bé xinh đẹp khiến mọi người chú ý. Bảo vệ gác cổng liền chặn trước hai đứa bé, hắn cúi đầu nhìn xuống, hai đứa bé không cách biệt lắm, bé gái cao hơn một chút nhưng rất gầy, còn bé nam mập mạp đáng yêu. “Hai bạn nhỏ, nơi này không thể vào,” Bảo vệ cố gắng nói thật nhẹ nhàng, đối mặt với hai đứa bé đáng yêu thế này, hắn cũng không dám nặng lời. “Chú, chúng con tìm mẹ…” Đồng Đồng ngẩng đầu lên, lông mi chớp chớp. Không hề sợ hãi, cô bé chỉ hơi lo lắng, cô bé sợ sẽ gây phiền phức ẹ. “Mẹ các cháu…” Bảo vệ mở to mắt nhìn hai đứa bé, Bao Bao đưa ta xoa xoa mắt đỏ vì khóc “Bao Bao muốn mẹ…” Miệng nhỏ mêu máo đáng thương, bộ dạng tủi thân khiến người khác đau lòng. “Mẹ các cháu tên gì?” Người bảo vệ ngồi xổm xuống, đinh đưa tay chạm vào Bao Bao liền bị Đồng Đồng đứng chắn lại, “Chú, mẹ cháu là Hà Duyên,” cô đề phòng nhìn người bảo vệ, dường như sợ hắn sẽ làm gì Bao Bao, Bao Bao kéo tay Đồng Đồng, miệng mở to hớn, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng lại không hề phát ra tiềng khóc. Đôi mắt màu trà lúc này đỏ rực, gương mặt nhỏ bụ cũng đỏ rực vì khóc. Bảo vệ có chút xấu hổ thu tay lại, sao ánh mắt của cô bé này lại giống như hắn có ý xấu với cậu bé này vậy, hắn đưa tay sờ mặt mình, hắn còn cho rằng mình rất tốt bụng, hóa ra lại không phải, hắn cũng có tố chất làm người xấu. Hắn bố trí người bảo vệ khác thay vị trí mình rồi chuẩn bị lên tầng cao nhất kia tìm Hà Duyên. Thư kí riêng của tổng tài, có thể ngồi ở vị trí đó, từ trước tới nay đều là người được yêu quý trong công ty, chỉ là lần này, cô thư kí này tuổi có vẻ khá lớn, không chỉ tính tới bộ quần áo đứng đắn già dặn trên người, còn có cặp kính to dày trên mặt khiến mọi người trong công ty không thể hiệu được sao cô có thể ngồi ở vị trí đó, người dọn vệ sinh ở đây, có khi còn tốt hơn cô. Bây giờ, cô còn có con, lại có những hai đứa, người bảo vệ nhìn thoáng qua hai đứa bé, hai đứa bé này cũng rất xinh đẹp, nhất là cậu bé kia, hai đứa bé này đúng là do cô thư kí kia sinh ra sao? Không cần nghĩ nhiều, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy. “Alô, cô Hà sao, tôi là bảo vệ trị an ở tầng một, có hai dứa bé nói là con cô, mời cô xuống đây…” Hắn vừa nói vừa nhìn hai đứa bé,cô bé ôm lấy cậu bé, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn tới nhìn lui, dường như đề phòng người xung quanh. Giống như gà mẹ che cờ gà con vậy, mà rõ ràng cô bé còn gầy yếu hơn cậu bé. “Chị, Bao Bao muốn mẹ,” Bao Bao kéo kéo áo Đồng Đồng, giọng nói nghẹn nghẹn, khóc đến hai mắt sưng vù rồi, đã lâu như thế, Bao Bao còn chưa dược gặp mẹ, Bao Bao muốn mẹ… “Mẹ sắp tới rồi.” Hai bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng ôm lấy thân thể mập mạp của Bao Bao, cô bé là chị cần phải bảo vệ em trai nhỏ. Ánh mắt luôn nhìn về phía thang máy, chờ mẹ cô bé bước ra, giờ trừ mẹ ra, cô bé không tin ai hết. Cửa thang máy mở, một cô gái lộ vẻ sốt ruột đi tới, trên người vẫn là bộ đồ màu đèn già dặn đứng đắn, cảm giác cỏn quê mùa hơn Trần Mĩ Liên ở tầng mười ba, đằng sau bộ quần áo này, không ai tin cô mới hai mấy tuổi, họ luôn cho rằng cô là phụ nữ trung niên. Cô vội bước đi, đụng phải một cô gái trẻ đi ngược chiều. “A… Cô đi đứng kiểu gì vậy?” Giọng nói cao ngạo vang lên, Hà Duyên vội vàng dừng lại, “Xin lỗi…” Cô cúi đầu nói xin lỗi, dừng lại trong mắt cô là một đôi giày cao gót có nhãn hiệu nổi tiếng. “Xin lỗi, cứ nói xin lỗi là xong sao,” Cô gái trẻ không chịu buông tha cô, lúc này Hà Duyên chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy con mình, cô thật sự rất gấp, không biết có phải Đồng Đồng của cô hay không. “Xin lỗi cô, tôi thực sự đang có việc gấp, tôi không có cố ý.”Hà Duyên ngẩng đầu lên, nhìn qua gương mặt cô gái mình đụng phỉa, đúng là cô gái xinh đẹp lại kiêu ngạo, nghĩ nghĩ, lúc nào mà chẳng như thế. Cô gái mặc một bộ đồ trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa tơ tằm, đúng là hoàn mĩ. Bộ dáng của một cô gái mạnh mẽ kiêu ngạo. Hà Duyên lo lắng nhìn ra phía ngoài, cô đã giải thích mà cô gái này còn không chịu nhận thành ý của cô. Cuối cùng Hà Duyên hít một hơi thật sâu, xin lỗi cũng đã nói rồi, cô không muốn đứng ở đây nữa, cô xoay người lại bị cô gái kia giữ lại. “Làm sao vậy, nhân viên của tập đoàn Húc Nhật đều như thế sao? Một chút tố chất cũng không có” Cô gái nhìn cô từ trước xuống dưới… Đúng là bộ dạng của phụ nữ trung niên, đừng nói tới đàn ông, ngay cả cô là phụ nữ còn cảm thấy dọa người. “Tôi đã nói xin lỗi rồi…” Hà Duyên lần đầu gặp phải cô gái không biết nói lý lẽ như thế, cô ta muốn cô phải như thế nào, cô không muốn ở đây nữa, cô đang rất gấp, cô muốn đi nhìn con gái cô. “Tôi không chấp nhận, một cô gái chỉ biết gây rối như cô, tôi muốn cô rời khỏi công ty này, người như cô ở trong đây đúng là mất mặt,” Cô gái hất mặt nhìn Hà Duyên, ánh mắt như có gai khiến Hà Duyên khó chịu. “Xin lỗi cô, công việc của tôi đều do tổng tài quyết định, nếu hắn muốn tôi rời khỏi đây, rất nhanh tôi sẽ rời khỏi đây.” Hà Duyên nở nụ cười giao tiếp, cũng không có cảm giác mình thấp kém gì so với cô gái kia, cô dùng chính hai bàn tay mình để kiếm tiền chứ không phải dùng khuôn mặt. “Tôi là vị hôn thê của phó tổng mấy người,” Cô gái vòng hai tay trước ngực nhìn Hà Duyên, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, cô gái không muốn nể tình, Hà Duyên có chút tức giận. Ánh mắt Hà Duyên bị kính mắt ngắn lại, cô chớp mắt, khi nghe được câu vị hôn the, khóe môi cô hơi run, cũng không nói gì. Cô gái tưởng Hà Duyên sợ mình, ánh mắt dịu đi một chút, dường như rất vừa lòng khi nhìn thấy Hà Duyên như thế. Hà Duyên vẫn trầm mặc khiến cho cô gái có cảm giác sung sướиɠ. “Vệ Thần, tôi muốn biết, vị hôn thê của anh có quyền gì để sắp xếp cho thư kí của tôi, là anh cho sao?” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, như cười như không, lại có chút giống như vang lên từ địa ngục.