Bữa cơm này, ai cũng đều ôm tâm sự riêng, bầu không khí tuy hài hòa nhưng vẫn trào dâng sóng ngầm mãnh liệt.
Cho đến khi chuông đồng hồ gõ chín cái, bữa ăn mới kết thúc, Doãn Tiêu Trác đưa Dung Tư Lam về nhà, mọi người trong nhà họ Doãn cũng tản mát, ai làm việc của người nấy.
Doãn phu nhân vừa thấy ông cụ vào thư phòng, liền trốn vào một căn phòng cách thư phòng xa nhất, len lén gọi điện thoại: Alo, cô bạn gái kia của Tiêu Trác tôi nhìn rất quen mắt, trông giống y hệt với Thục Phân năm đó. Tôi chỉ sợ cô ta sẽ biết được chuyện kia của tôi thì làm thế nào? Ông phải điều tra rõ cho tôi!
Để điện thoại di động xuống, bà liền vỗ vỗ ngực, tinh thần vẫn còn chưa bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói thầm: Chị Thục Phân, tha thứ cho em, những năm qua mùng một hay mười lăm em đều thắp hương hoá vàng mã cho chị, chị đừng hù dọa em mà!
Mà lúc bấy giờ trong một căn phòng sang trọng khác tại nhà họ Doãn, Hứa Tĩnh Tuyền trốn ở trong chăn, kịch liệt đấu tranh tư tưởng, có nên ly hôn hay là không đây? Nếu lựa chọn không ly hôn, thì cô lại thấy day dứt, không đành lòng? Người cô yêu đến tột cùng là người nào? Là người chồng mang đến biết bao tổn thương Doãn Tiêu Diệp? Hay là Thẩm Hiên?
Lúc này Doãn Tiêu Diệp bưng trên tay một khay thức ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút, sắc mặt tái xanh đi tới phòng của người đang trùm chăn suy nghĩ kia.
Nơi này được gọi là đại bản doanh của cô cũng không hề sai, mặc dù đấy là phòng ngủ của bọn họ, mặc dù đêm tân hôn của bọn họ diễn ra ở chỗ này, nhưng Doãn Tiêu Diệp ngủ ở đây được mấy ngày chứ? Cũng có thể nói một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, trừ vài dịp thỉnh thoảng như chuồn chuồn lướt nước thì nơi này chỉ có độc một mình cô.
Mới vừa rồi, trợ lý báo cáo với anh, gần đây Hứa Tĩnh Tuyền thường xuyên trò chuyện với một người đàn ông tên là Thẩm Hiên, có lúc cuộc gọi còn kéo dài đến tận mấy tiếng đồng hồ.
Điều này làm cho anh cảm thấy cực kỳ tức giận, càng làm cho anh kinh ngạc hơn nữa đó chính là việc Hứa Tĩnh Tuyền thường đến bệnh viện để khám thai!
Tin tức này khiến cho anh càng thêm giận dữ, nhưng kèm theo đó lại vui sướng không thôi. Anh tin Tĩnh Tuyền, cho dù bây giờ biết cô có khuynh hướng hồng hạnh xuất tường, nhưng hiện tại về chuyện kia ít nhất cô đã không phản bội lại anh. Bởi vì anh chắc chắn Hứa Tĩnh Tuyền không phải là người như thế!
Nhìn thân hình nho nhỏ thoáng rung rung trong chăn, liền biết rõ là cô đang khóc. Lúc nào cô cũng tỏ ra bi thương như thế, tựa như nhà họ Doãn anh đang thiếu nợ cô hàng nghìn hàng vạn vậy, thật phiền não.
Tình yêu nam nữ vốn chẳng phải là anh tình tôi nguyện hay sao, còn cô lại cứ cố tình tỏ ra đau khổ như đang ăn phải mướp đắng, đúng là thật mất hứng!
Nhưng không hiểu sao hôm nay trong lòng anh lại dâng lên tình cảm dịu dàng, cũng thấy cảm thông với Hứa Tĩnh Tuyền nhiều hơn một chút.
Gạt bỏ nét mặt âm trầm sang một bên, anh cố gắng dịu dàng ngồi xuống, ân cần nói: Bà xã, ngồi dậy ăn chút gì đi! .
Hứa Tĩnh Tuyền nghe thấy thế, nước mắt càng tuôn trào như suối, Bà xã sao? Anh còn nhớ cô là vợ của mình sao? Lúc nào thì xem cô như vợ của anh chứ?
Doãn Tiêu Diệp thấy cô không phản ứng, thử vén chăn lên, lại bị cô gắt gao giữ lại, không tình nguyện lộ ra đôi mắt đẫm lệ của mình trước mặt anh.
Nhưng cuối cùng sức lực của cô cũng không đọ lại được với Doãn Tiêu Diệp, dáng vẻ chật vật, nước mắt loang lổ liền bại lộ ra ngoài ánh sáng.
Tôi muốn ly hôn! , cô vừa xấu hổ, vừa giận dữ hét lớn.
Doãn Tiêu Diệp ngẩn ra, như vậy chứng tỏ cô đã vượt tường thật rồi sao? Lửa giận lập tức dâng trào, anh giễu cợt cười một tiếng, đáp: Ly hôn? Được! Tôi đồng ý, có điều, đàn bà mà tôi đã dùng qua còn có ai dám chạm vào? Thẩm Hiên sao? Cô bảo thằng đó cứ tới đây thử đi! .
Trong lòng anh bừng bừng bốc hỏa, nếu nói anh yêu người phụ nữ này, đó là chuyện không thể nào. Anh cảm thấy tức giận là bởi vì từ trước tới nay chỉ có Doãn Tiêu Diệp bỏ rơi phụ nữ, chứ nào có chuyện bị phụ nữ đòi chia tay!
Ly hôn? Cũng không phải chuyện gì to tát cả, nhưng chỉ có thể do anh nói ra!
Mà lúc này, khi Hứa Tĩnh Tuyền nghe được hai chữ Thẩm Hiên từ miệng anh, mắt liền mở lớn như chuông đồng: Anh. . . . Làm sao anh biết ...Hiên. . . . . .
Hiên? Gọi mới thân mật làm sao chứ! Lửa giận của anh lập tức bùng nổ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng gọi anh như vậy!
Ánh mắt lạnh lùng híp lại, tín hiệu nguy hiểm từ từ bắn ra xung quanh: Làm sao biết ư? Bà xã, cô cũng quá khinh thường chồng mình rồi? Cô cho rằng có thể giấu giếm hết thảy sao? Bao gồm cả Thẩm Hiên? Bao gồm cả đứa bé trong bụng của cô nữa? .
Hứa Tĩnh Tuyền nghe thấy thế khẩn trương che bụng lại, hỏi: Đứa bé nào chứ? Đứa bé. . . . . . Không phải là của anh! . Cô hốt hoảng nói năng lung tung không hề suy nghĩ, ngộ nhỡ Doãn Tiêu Diệp nghe nói đó không phải là con của mình thì sẽ bắt cô bỏ đứa bé thì sao? Điểm này cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Hai mắt Doãn Tiêu Diệp đỏ lên như sắp bốc cháy đến nơi, nhìn chằm chằm vào cô cười lạnh: Hứa Tĩnh Tuyền, trình độ nói láo của cô vẫn còn kém lắm! Muốn dùng phương pháp này đả kích tôi? Đừng quên, chồng cô vốn là diễn viên xuất sắc! Bản thân cô cảm thấy tôi diễn trò tốt hơn tôi sao? Thử lặp lại câu đứa bé không phải của tôi lần nữa xem? .
Hứa Tĩnh Tuyền không dám đối mặt ánh nhìn sắc bén của anh, mắt khẽ dao động, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, không sai, không cần thiết phải nói láo, coi như cô một mực chắc chắn đứa bé không phải là của anh thì chỉ cần anh muốn là có thể kéo cô đến bệnh viện giám định, đến lúc đó, đứa bé là của ai, tự nhiên liền rõ ràng.
Không sai! Đứa bé là của anh! Vậy thì thế nào? Tôi không có ý định để lại cho anh! Chúng ta ly hôn đi, đứa bé này tôi sẽ mang đi, mọi thứ của nhà họ Doãn các anh tôi cũng không cần! . Nói được ra mọi chuyện, cô liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường đanh lại, hoàn tác khác biệt với con người mềm yếu trước đây, trong mắt ánh lên sự kiên định mà Doãn Tiêu Diệp chưa từng thấy qua.
Anh thoáng giật mình, gương mặt trước mắt này cũng bởi vì có quật cường mà càng tăng thêm mấy phần cá tính, ánh sáng trong mắt cô lần đầu tiên khiến anh cảm thấy, vợ của mình cũng chẳng phải dạng vừa.
Đầu tiên thấy tức giận, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng lại mỉm cười nói: Ly hôn? Tôi đồng ý, nhưng đứa bé là của nhà họ Doãn, cô đừng mơ mà mang đi! Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép bước khỏi cửa nửa bước, cho đến khi sinh mới thôi! Lúc đó, chúng ta lại bàn về vấn đề ly hôn này!
Nói xong, anh nặng nề đẩy cửa, bước ra khỏi phòng.
Đứa bé? Anh thật sự cần đứa bé này sao? Nhất định phải để Hứa Tĩnh Tuyền sinh ra được mới cho phép cô rời đi sao? Dường như không phải, vậy tại sao anh lại làm như vậy? Chẳng lẽ, là vì không muốn ly hôn?
Không! Tuyệt đối không phải! Doãn Tiêu Diệp anh nếu muốn kết hôn thì có biết bao nhiêu cô gái tự nguyện nhảy vào, tại sao lại quan tâm đến cái người mặt khổ qua kia chứ!