Được! Em không muốn nói cho anh ta biết thì đừng nói, anh sẽ coi nó như con của chúng ta! Anh cũng sẽ cho hai mẹ con em một cuộc sống tốt nhất, anh sẽ cố gắng! Chỉ cần em không sợ khi đi theo anh tay trắng dựng nghiệp, anh nhất định sẽ cho hai người một cuộc sống sung sướng!
Nước mắt của Hứa Tĩnh Tuyền càng thêm dàn dụa: Hiên, em không muốn! Cuộc sống sung sướng không phải là thứ em muốn, em chỉ muốn một hạnh phúc chỉ thuộc về một mình em mà thôi!
Vậy em còn do dự cái gì? Tuyền, đi theo nh đi! Ly hôn với anh ta đi! Trầm Hiên cổ động, khích lệ cô.
Ly hôn? Mặc dù hai chữ này đã vòng vo trong đầu cô vô số lần, nhưng mạnh mẽ nói ra khỏi miệng thì vẫn là lần đầu tiên, cô chấp nhận ly hôn sao?
Dường như trước mắt lại hiện ra hình ảnh Doãn Tiêu Diệp ngọt ngào thân mật cùng người phụ nữ khác, tim như bị bóp chặt đau đớn khó nhịn: Được, em sẽ suy nghĩ, cho em suy nghĩ thật kỹ thêm mấy ngày nữa! Nói xong cô liền che miệng nức nở nghẹn ngào, đây là một quyết định làm cô tan nát cõi lòng!
Đột nhiên cửa phòng vệ sinh vang lên tiếng đập của ‘bang bang’: Tĩnh Tuyền! Tĩnh Tuyền! Em ở bên trong làm gì đó? Sao lại lâu như vậy? Là giọng nói của Doãn Tiêu Diệp.
Anh ấy tới tìm em! Không nói nữa! Sau này em sẽ gọi điện thoại lại cho anh! Cô hạ thấp giọng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Mở cửa, trên mặt cô vẫn còn nước mắt, cô cúi đầu đi qua bên cạnh anh.
Anh nhanh chóng bắt được cánh tay của cô: Chuyện gì xảy ra? Sao lại khóc? Anh nghi ngờ nhìn cô.
Không có gì! Chỉ là đau bụng thôi! Cô thuận miệng nói láo, che giấu sự hốt hoảng của mình.
Đau bụng? Anh càng cảm thấy kỳ quái: Có muốn gọi bác sĩ hay không? Mới vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên lại đau?
Không có việc gì đâu! Tới kì nên đau thôi! Hứa Tĩnh Tuyền không nhịn được hất tay của anh ra, đi tới phòng ăn.
Doãn Tiêu Diệp nhíu mày, mới vừa rồi rõ ràng nghe được Hứa Tĩnh Tuyền nói ly hôn, chẳng lẽ vợ của Doãn Tiêu Diệp lại ngoại tình sao? Trong lòng dâng lên sự tức giận, anh trầm mặt xuống, lấy điện thoại di động ra gọi: Này, kiểm tra lại lịch sử trò chuyện trên điện thoại của vợ tôi!
Không khí của bữa cơm tối nay cơm rất khác thường.
Hứa Tĩnh Tuyền và Doãn Tiêu Diệp một trước một sau đi ra ngoài từ toilet, mọi người đã ngồi quanh bàn ăn, còn lại hai chỗ trống để cho Doãn Tiêu Diệp và Hứa Tĩnh tuyền.
Cô do dự một chút, nói khẽ với ông cụ Doãn: Ba, con thấy không thoải mái, muốn về phòng nằm một lát.
Không thoải mái ư? Sao vậy? Ông cụ Doãn hỏi.
Không có việc gì, nằm một chút là ổn thôi ạ. Cô xoắn vạt áo.
Ông cụ Doãn chần chờ một chút: Được rồi, vậy đi đi, Tiêu diệp, gọi điện thoại cho bác sĩ Ngô tới xem một chút.
Đối với cô con dâu này, ông tự nhận rằng nhà họ Doãn có lỗi với cô, tên khốn Tiêu Diệp này thật sự rất quá đáng! Nhưng nói đi thì phải nói lại, hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Trác đưa bạn gái về nhà, lại va chạm xung đột như vậy, dù sao cũng làm ông cảm thấy có chút không vui.
Nhưng khi Tĩnh Tuyền vừa nghe nói phải gọi bác sĩ thì liền bị hù sợ, liên tiếp khoát tay, đôi mắt to toát ra sự hoảng sợ: Không cần! Đừng có gọi bác sĩ! Con không có bệnh! Nằm một lát sẽ hết liền!
Ông cụ Doãn quan sát cô một lượt: Được rồi, vậy con đi nghỉ đi, không thoải mái thì phải nói, không cần gắng gượng.
Dạ, ba. Hứa Tĩnh Tuyền chậm rãi quay người đi lên lầu, nghĩ đến việc có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội trở lại cái nhà này, thì nước mắt liền rơi xuống trên bậc thang.
Chỉ một mình cô đau buồn, còn trong phòng ăn thì nói cười vui vẻ, nhân vật chính của hôm nay là Dung Tư Lam.
Hình như mẹ kế của Doãn Tiêu Trác đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với Dung Tư Lam: Tư Lam à? Có thể gọi con như vậy không?
Dung Tư Lam bị nhiệt tình của nhà họ Doãn làm cho cảm động, không ngờ người lớn của gia đình giàu có lại dễ ở chung như vậy: Bác gái, có thể, dĩ nhiên có thể!
Tư Lam, không biết cha mẹ của con có rãnh hay không, lần sau hẹn mọi người cùng nhau ra ngoài trò chuyện. Doãn phu nhân nhìn chằm chằm cô, trong lòng thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Dạ, con không có cha mẹ. Dung Tư Lam cúi đầu, gương mặt hiện lên sự lúng túng.
Doãn phu nhân cũng lúng túng không thôi: Ôi, chuyện này, thật là xin lỗi, Tư Lam, bác không biết.
Không sao ạ! Dung Tư Lam cười cười, nhìn về phía Doãn Tiêu Trác.
Doãn Tiêu Trác nắm lấy tay của cô ở dưới bàn, cười rất dịu dàng, trong mắt sáng lên giống như đang nói, đừng sợ, sau này anh chính là người nhà của em.
Dung Tư Lam hiểu ý tứ trong ánh mắt của anh, khẽ mỉm cười, không hề chú ý đến lời nói mới vừa rồi của Doãn phu nhân nữa.
Ông cụ Doãn chợt nói: Tư Lam, đừng để trong lòng, sau này chúng ta chính là cha mẹ của con, nơi này chính là nhà của con.
Dung Tư Lam cảm động đến rơi nước mắt, ông cụ Doãn thật sự quá hiền hòa, gia đình ấm áp như vậy tới quá nhanh quá đột ngột đối với cô, cô thật sự không thích ứng kịp.
Doãn Tiêu Trác nắm tay cô, nhẹ nói: Cô bé ngốc, cảm động đến nổi không nói nên lời luôn hả?
Cô cười một tiếng, mình quả thật là ngu ngốc mà!
Bác trai, bác gái, cảm ơn hai bác, hai bác thật tốt! Ánh mắt của Dung Tư Lam xẹt qua gương mặt của hai vị trưởng bối của nhà họ Doãn, khi ánh mắt dừng trên mặt của Doãn phu nhân thì nói thầm trong lòng, Doãn phu nhân này thoạt nhìn rất quen mắt, đã gặp qua ở nơi nào vậy kìa?
Tiếp đó, ông cụ Doãn liền không ngừng thúc giục bọn họ làm đám cưới, Dung Tư Lam có chút chần chừ, hai vị này nhất định không biết mình còn có con gái, nếu như mà biết rõ, không biết có còn nhiệt tình như vậy không. Cô không khỏi nhìn về phía Doãn Tiêu Trác.
Khóe môi của Doãn Tiêu Trác cong lên: Lúc nào anh cũng có thể kết hôn, chủ yếu là em, nếu như em đồng ý, thì quyết định cuối tuần này luôn đi! Anh sợ đêm dài lắm mộng, em sẽ chạy trốn mất.
Doãn phu nhân cười ha ha: Lúc này Tiêu nhi thật sự quyết tâm được rồi, nhưng cuối tuần cũng quá hấp tấp, nhà họ Doãn chúng ta cưới con dâu, cũng không thể quá qua loa được.
Ông cụ Doãn mỉm cười, Có lý, để ba xem ngày tháng một chút, cho dù thời gian gấp rút, cũng phải chuẩn bị đầy đủ, không thể bạc đãi dâu cả nhà họ Doãn chúng ta được.
Lam nhi, thế nào? Không cho phép lại đổi ý! Doãn Tiêu Trác nắm tay của cô, cười.
Dung Tư Lam đỏ mặt cúi đầu: Chuyện này, nhà em cũng không có ai để làm chủ, em. . . . . .
Tư Lam, lúc nãy bác đã nói, chúng ta chính là cha mẹ của con, hãy để chúng ta làm chủ là được! Hôm nay ông cụ Doãn thật sự vui mừng, cứ cười ha hả suốt.
Anh cả, chúc mừng anh! Doãn Tử Nhiên cũng thật lòng chúc phúc cho anh.
Trong bàn ăn, cũng chỉ có mình Doãn Tiêu Diệp là không yên lòng, rốt cuộc người phụ nữ đang ở trên lầu kia muốn làm cái gì?