Tôi là Hàn Vĩnh Kỳ con trai của mamy Tô Mẫn và bố Hàn Gia Vĩnh . Nhưng nhiều lúc tôi tự hỏi rằng mình có thật là con trai của bố hay không bởi từ bé tôi thấy bố tôi thật sự nói thế nào nhỉ, đúng rồi là khác biệt so với nhiều người bố khác
Tôi bắt đầu có kí ức từ khi lên ba . Từ khi ấy tôi đã thấy bố tôi thực cơ nhiều khác biệt so với bố các bạn đồng trang lứa
Lúc nào bố cũng làm mặt lạnh với tôi như thể từ khi sinh ra tôi đã thiếu nợ bố . Bố không cho tôi gần mẹ, nghe bà nội bảo bố đã cho tôi ở riêng khi được hai tháng tuổi . Bố rất ít khi cười với tôi nhưng với mẹ bố cười như kẻ ngốc vậy . Nhà các bạn đều là trẻ con uống sữa nhưng gia đình tôi thật kì lạ mamy lớn vậy rồi mà bố vẫn bắt mamy uống sữa vào sáng tối còn tôi đã không còn uống sữa khi hai tuổi
Tôi còn nhớ khi bé các bạn đều có bố mẹ dậy đi xe đạp tôi cũng chạy về nói với mẹ là muốn tập đi xe đạp nhưng mẹ chỉ có thể mua xe còn tập đi thì không thể vì mẹ cũng chẳng biết đi xe đạp . Thế nên tối đó tôi đã nói chuyện với bố về việc này
- Con muốn đi xe đạp bố có thể dạy con không
Đương nhiên là không thể, bố rất bận . Vĩnh Kỳ là con người phải tự biết đi tìm và tự mình làm những điều mình muốn mới là tuyệt vời nhất đặc biệt là con của Hàn Gia Vĩnh con hiểu chưa
Lúc ấy tôi thấy bản thân đúng là cố chấp biết trước kết quả rồi mà vẫn chạy tới nhờ bố mơ mộng hão huyền mà
Nhưng không biết mẹ đã nói gì mà buổi sáng hôm sau bố đã bỏ một cuộc họp thường niên hàng năm của công ty để ở nhà dậy tôi đi xe đạp
Nhưng sự thật quá phũ phàng bởi bố nhận dạy đi xe đạp cho tôi là phụ để dạy mẹ đi mới là chính . Bố giữ xe cho tôi một lát là tôi có thể đi, mẹ cũng vậy nhưng mẹ tôi lớn thế nhưng đi xe đạp như thế cũng thực kém
Chưa đến nửa ngày là tôi và mẹ đã có thể tập đi được vài vòng trong sân sau nhà . Mẹ còn vui hơn tôi vì đã biết đi xe đạp bố thì đứng bên còn chẳng liếc tôi một cái mà chỉ nhìn mẹ mỉm cười . Khi ấy tôi quả thực bất lực mà, cả ngày ăn cẩu lương của bố mẹ tới phát no. Nhìn khuôn mặt ấy của bố chỉ hận không thể khi nào cũng hét to " vợ anh muôn năm, vợ anh thật tuyệt vời, vợ anh thật giỏi . Con thấy vợ bố chưa "
Tình cảm cha con tôi chưa gắn kết được bao lâu bất ngờ, ngỡ ngàng, bật ngửa chợt tới . Mẹ bảo muốn chở tôi đạp vài vòng, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ tôi đồng ý ngồi sau xe
Ban đầu mọi thứ diễn ra rất thuận lợi tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian, nhưng điều bất ngờ chợt tới khi mẹ tôi quành xe quay đầu đạp theo kiểu vòng tròn không biết bằng một ma lực nào đó à có thể đó là chứng minh mà ông trời tát thẳng vào mặt tôi . Mẹ ngoặt tay lái chiếc xe nghiêng ngã rồi đổ ầm xuống nền cỏ, tôi thấy trước mắt tối sầm dù chỉ ngã trên nền cỏ không đau là mấy nhưng từ đó đã giúp tôi hiểu được địa vị của mình trong nhà là chỗ nào . Khi chiếc xe chuẩn bị đáp đất tôi chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lao tới đỡ lấy vai mẹ tôi bế hất ra khỏi chiếc xe còn tôi dù sao thì chỉ mới là thằng nhóc tôi ngã nhào xuống nền cỏ cùng với chiếc xe còn bố tôi với năng lực siêu nhiên đỡ lấy mẹ tôi để tôi đáp đất
Thật là tình cha ấm áp đến cảm lạnh . Tôi không biết tuổi thơ của mình đã trải qua như thế nào với bố tôi nữa . Chưa dừng lại những điều đấy, thường ngày bố tôi rất dung túng cho mẹ tôi . Nếu mẹ làm vỡ những món đồ cổ bố yêu thích nhất, lùng sục mãi mới sưu tầm được thì khi ấy bố chỉ lo lắng xem liệu mẹ có bị xây xước chỗ nào hay không rồi làm quá lên có khi còn muốn đến bắt đền tội nơi bán đồ cổ, bố xem mẹ tôi còn hơn một đứa trẻ thiếu tháng mới sinh
Nhưng nếu là tôi, khi đi ngang qua lỡ làm rơi cái đĩa trong nhà bếp thôi thì bố cũng cau mày trách mắng. Mà tôi cùng đâu muốn thế đó là do dáng người khi đó của tôi còn thấp chứ bộ
Sau này khi tôi lớn lên, tôi cũng phát hiện ra rất nhiều điều thú vị về gia đình tôi . Ví dụ như việc tại sao mà bố tôi chỉ mặc những chiếc áo sơ mi có hình bông sen đá phía cổ áo, tại sao nhiều loài hoa trong nhà tôi khi nào cũng nở bốn mùa, tại sao trong nhà lại có một bệnh viện mini
Khi đó tôi không hiểu nhưng lớn lên dần đáp án cho tất cả các câu hỏi tại sao đó là mẹ tôi . Những chiếc áo sơ mi của bố tôi mặc luôn là mẹ thiết kế ngay cả những đồ mặc bình thường khác mà bố tôi dùng cũng được mẹ thiết kế với kí hiệu riêng