Câu chuyện của Tô Mẫn và Hàn Gia Vĩnh đan xen giữa yêu thương và đau khổ, khiến người đọc không khỏi xót xa trước tình cảm sâu đậm nhưng đầy tổn thương. Tô Mẫn, với tình yêu dành cho Hàn Gia Vĩnh suốt 10 năm, phải chịu đựng không biết bao nhiêu lần bị anh làm tổn thương. Dù cho những vết thương trong lòng cô không bao giờ được chữa lành, tình yêu ấy vẫn mãnh liệt như những ngày đầu.
Hàn Gia Vĩnh, với sự lạnh lùng và thờ ơ, không hề nhận ra trái tim của Tô Mẫn đã hy sinh bao nhiêu cho anh. Câu nói “Giá như thời gian có thể quay lại anh nguyện dùng cả đời này để đáp lại tình yêu của em” như một lời hứa muộn màng, đánh động đến nỗi đau mà Tô Mẫn phải gánh chịu. Anh có lẽ đã nhận ra tình yêu của cô quá lớn lao, nhưng sự nhận ra ấy đến quá muộn màng, khi cô đã chịu quá nhiều tổn thương từ anh.
Đoạn hội thoại giữa họ càng làm rõ thêm sự phức tạp trong mối quan hệ này. Tô Mẫn, trong lúc tức giận, vẫn không thể nào dứt ra khỏi cảm xúc của mình khi đối diện với Hàn Gia Vĩnh. Cô không thể tỏ ra yếu đuối, nhưng từng câu chữ của cô lại ẩn chứa nỗi đau không thể nói thành lời.
“Vợ của anh ở đây em nói tại sao anh có thể đi được chứ…” – câu nói ấy không chỉ thể hiện sự khăng khăng của Hàn Gia Vĩnh mà còn phản ánh một thực tế phũ phàng: dù có muốn chạy trốn hay muốn dứt bỏ, tình yêu vẫn luôn giữ họ lại gần nhau. Mối quan hệ này, dù đau khổ nhưng vẫn đầy lãng mạn, khiến người đọc không thể không mong chờ xem liệu có phép màu nào xảy ra để cứu vãn tình yêu này hay không.
Liệu Tô Mẫn có thể tìm được hạnh phúc, hay Hàn Gia Vĩnh sẽ nhận ra giá trị của tình yêu chân thành mà cô dành cho anh trước khi mọi thứ trở nên quá muộn? Câu chuyện này chắc chắn sẽ khiến người đọc trăn trở và cảm nhận được sâu sắc từng nỗi đau trong tình yêu.