Đặc biệt sở thích quái gở còn hơn mấy tiểu thư đỏng đảnh không bao giờ mặc hai lần một chiếc áo . Những đồ mặc qua đều phải mà những đồ đặt may , đó đâu phải đồ rẻ rúng gì đều được tỉ mỉ cắt may cẩn thận nếu chỉ có một cọng chỉ dài hơn một mili để anh nhìn thấy thì chắc chắn người đó xác định bỏ nghề
Những thứ kia chưa là gì so với việc ăn uống của anh . Người ta thường bảo những người thiên tài IQ cao thường hơi kì quái nhưng Hàn Gia Vĩnh lại vừa là thiên tài vừa là đại thiếu gia được cưng nịnh từ bé nên anh chính là kì quái nhất trong các loại kì quái . Từ bé Hàn Gia Vĩnh đã thích các món cay mỗi ngày phải đổi bảy bảy bốn chín kiểu anh mới ăn . Đặc biệt là quy định đồ dao nĩa được làm theo phong cách hoàng gia chất liệu bằng vàng đính kim cương kết hợp một thanh gỗ nhỏ khắc chữ Vĩnh tên anh . Bộ dao nĩa đồ dùng ăn uống này chỉ được dùng riêng không có nó Hàn Gia Vĩnh sẽ không ăn cơm , hình như cảm giác sẽ không ngon miệng thì phải . Có một lần khi bé đi ra ngoài dự tiệc cùng ông nội không có bộ dao nĩa thiết kế riêng của mình Hàn Gia Vĩnh quyết không ăn chê bẩn. Từ đó về sau bộ dao nĩa này được thiết kế nhiều hơn một bộ sẽ luôn xuất hiện ở bất kì nơi đâu trên bữa ăn của anh . Nhưng hôm nay anh dùng chung bộ đũa cùng dao nĩa chưa nói đến chất liệu mà chỉ nói đến đó là bộ đã được thiếu phu nhân dùng rồi cũng đã sốc tột độ rồi nhưng đỉnh điểm là ăn đồ thừa . Là đồ thừa mà vị thiếu gia quái gở kia còn ăn một cách ngon lành sạch sẽ . Tất cả điều đó khiến Lưu quản gia quá sốc vì anh như con người khác vậy . Phải chăng Hàn Gia Vĩnh đã thay đổi nhanh vậy sao
...----------------...
Trở về phòng mình Hàn Gia Vĩnh bắt đầu gom đồ thiết yếu bỏ hết vào một cái thùng rồi di chuyển xuống phòng Tô Mẫn . Vì trước đó bắt chia phòng anh đã lệnh chọn phòng lầu 2 còn anh ở lầu 5 nên giờ di chuyển dù bằng thang máy nhưng hơi mất công
Vào phòng ngủ Hàn Gia Vĩnh đã thấy cô nằm cuộn tròn trên giường hình như cô đang ngủ vì vậy anh cố gắng đi rón rén tránh làm ồn
- Sao anh lại vào đây
Hàn Gia Vĩnh giật mình quay đầu về phía phát ra tiếng nói . Tô Mẫn nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt cất giọng nhẹ nhàng hỏi
- Em sao thế mệt sao hay khó chịu chỗ nào
Hàn Gia Vĩnh trở nên lo lắng khi thấy sắc mặt trắng bệch của cô gái . Anh sải bước dài nhanh chóng lại giường đưa tay đặt lên trán Tô Mẫn
- Em khó chịu chỗ nào
Tô Mẫn có ý né tránh ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi của Hàn Gia Vĩnh
- Em không sao
Trải qua hai kiếp người chứng kiến cảnh cô chết trong vòng tay mình nhất thời Hàn Gia Vĩnh lo lắng biến thành sợ hãi xen lẫn tức giận chính bản thân mình nên mất khống chế , nắm lấy cánh tay cô giật mạnh về phía mình
- Nhìn vào mắt anh
Tô Mẫn vẫn quay mặt đi Hàn Gia Vĩnh liền đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ của cô
- Em bệnh , đi tới bệnh viện nhanh
Tô Mẫn vừa đau bụng, vừa đau tay , cằm thì như bị bẻ gãy đau thể xác , tủi thân khiến cô bật khóc . Lúc đầu là rưng rưng nhưng sau như nước lũ tràn đê thi nhau chảy xuống
Hàn Gia Vĩnh lại càng trở nên luýnh quýnh
- Đừng đừng khóc được không ? Anh chỉ sợ em bị sao nên nên
- Anh nắm tay em đau
Hàn Gia Vĩnh giật mình buông tay anh nhớ là có hơi mất kiểm soát nhưng đâu dùng sức nhưng liếc mắt thấy dấu đỏ ửng trên cổ tay trắng ngần của cô gái nhỏ mới biết mình quá đáng
- Đừng khóc nữa được không , anh xin lỗi vì lo quá nên không kiểm soát được bản thân mình
Nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng Hàn Gia Vĩnh cố gắng dùng sự dịu dàng của cả đời mình để đem ra dỗ dành cô nhưng càng khiến Tô Mẫn tủi thân bật khóc to hơn trong lòng anh khiến Hàn Gia Vĩnh sợ hãi tột độ biết vì mình làm cô khóc anh thấy ân hận lắm . Trong lòng không khỏi tự trách "tại sao hai kiếp rồi mà mày vẫn khốn nạn như thế vẫn làm cô ấy phải buồn "
Cơn giận bản thân càng lớn Hàn Gia Vĩnh vung tay đấm mạnh vào mặt mình
Bộp một tiếng rõ to khiến Tô Mẫn giật mình mà thoát ra khỏi lồng ngực rắn chắc hét lên
- Anh làm cái gì vậy ?
- Anh làm em tổn thương anh đáng chết
Bộp lại một cú đấm thật mạnh giáng xuống khiến khoé môi Hàn Gia Vĩnh rách toác ra bật máu , Tô Mẫn bổ nhào lên người Hàn Gia Vĩnh la toáng lên giận dữ
- Anh Điên Rồi Sao
Hàn Gia Vĩnh bật khóc nắm tay lật ngược Tô Mẫn xuống phía dưới chôn đầu vào cổ cô run run . Tô Mẫn thấy cổ mình ngứa ngáy hơi ẩm ướt , trái tim đập thình thịch , đại não trống rỗng không biết điều gì đang xảy ra
Cô định thần kéo người Hàn Gia Vĩnh ra đưa hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy khuôn mặt cương nghị kia chăm chú không hề chớp mắt , khoé môi run run