Tô Mẫn khi nhìn thấy Hàn Gia Vĩnh trong hoàn cảnh này thì có chút bất an . Cô sợ anh sẽ hiểu nhầm trước tình cảnh này
- Đi với anh
Hàn Gia Vĩnh liếc nhìn về người đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường kia
- Cảm ơn đã báo, việc anh nhờ tôi sẽ giúp
- Ừm cảm ơn cậu, nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt
- Việc đó anh khỏi cần nhắc
- Hai người đang nói gì thế
Lắng nghe cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của hai người đàn ông Tô Mẫn thực không hiểu họ đang nói đến điều gì
- Mẫn Mẫn đi nào
Hàn Gia Vĩnh kéo tay cô ý muốn rời đi khiến Tô Mẫn bối rối cô còn chưa nói chuyện xong với Tô Tuấn Thành
- Anh nghe em giải thích em có chút việc
- Suỵt, Mẫn Mẫn ngoan nghe lời anh, mọi việc đã có anh lo
Tô Mẫn giờ phút này chẳng biết ngô khoai gì nhưng cũng rất nghe lời Hàn Gia Vĩnh . Nếu anh đã nói như vậy thì việc cô cần làm là nghe lời anh không được quậy phá
Hàn Gia Vĩnh đưa cô tới hầm xe khách sạn, ngồi vào chiếc xe ô tô hình như được chuẩn bị trước
- À đúng rồi còn Tống Giai để em gọi báo cô ấy một tiếng
- Không cần đâu, cô ta có việc quan trọng phải làm rồi
- Việc gì vậy anh, hồi nãy Giai Giai bảo đợi một chút sẽ xuống nếu xuống không thấy em cô ấy sẽ lo lắng
- Không cần lo anh nghe nói Tống thị có chuyện chắc cô ta giờ này rất bận, em đừng gọi
" Xin lỗi vì đã nói dối em Mẫn Mẫn"
Ừm vậy sao anh tới đây
- Lo cho em bị người ta cướp mất chứ sao
- Vậy cuộc trò chuyện khó hiểu của hai người
- Anh ta nhờ anh giúp bố mẹ anh ta giảm án thôi . Nhóc con hôm nay em rất hư đấy
Tô Mẫn trưng bộ mặt khó hiểu
- Em làm anh lo lắng đến phát điên không phải hư thì là gì
- Đâu có
Tô Mẫn chun chun mũi đáp lời . Hàn Gia Vĩnh không đáp lại nữa anh sao có thể thắng lời cô nói, đưa tay nhéo yêu vào mũi cô
- Đói bụng chưa chúng ta đi ăn nhé
- Ừm hôm nay em thích ăn cơm sườn ở quán ông Lăng
- Heo nhỏ thật dễ nuôi, nào đi thôi
Trái với khung cảnh ngọt ngào của cả hai, tại con đường quốc lộ kiếp trước mọi sự đã thay đổi, người kia đã bị sa vào cái lưới mà Hàn Gia Vĩnh đặt sẵn, chuẩn bị cho một kiếp lụi tàn, sống không bằng chết
- Mẫn Mẫn nó chưa
- Siêu nó luôn
- Vậy bây giờ chúng ta đi dạo được không em
- Um
Sau khi dùng bữa xong Tô Mẫn cùng Hàn Gia Vĩnh nắm tay nhau bước ra khỏi quán, đi dọc bờ hồ . Tiết trời đang dần ấm lên, từng mầm cây bắt đầu đâm chồi báo hiệu cho một mùa xuân sắp đến, mọi khó khăn qua đi con đường hạnh phúc phía trước đang chào đón họ
- Mẫn Mẫn trước kia sao em lại thích anh
- Trước kia sao
- Um
- Hàn Gia Vĩnh anh dám đọc trộm nhật kí của em sao
Hàn Gia Vĩnh nhất thời khó nói, đúng là anh đã đọc nhật kí của cô nhưng không phải kiếp này mà là kiếp trước . Cái ngày hôm ấy anh không biết là thực hay là mơ nhưng anh vẫn có thể biết được trái tim mình đã đau đớn, rỉ máu như thế nào . Anh hằng giọng
- Ừm anh không cố ý mà vô tình nhưng thực sự anh rất muốn biết anh gặp em khi nào
- Với anh lúc nào em cũng không có ấn tượng vậy sao
Tô Mẫn giật tay mình ra khỏi tay anh, khoanh tay trước ngực, phịu môi giả bộ giận dỗi
- Ai da vợ yêu tha thứ xưa kia là anh ngu dốt có mắt như mù mới không thấy em mà . Bà xã đại nhân độ lượng xin ngài hãy nói cho thần biết đi mà
Tô Mẫn phì cười trước bộ dạng đáng yêu của anh
- Đó là hôm khai giảng em bị ngã trầy da anh đưa em một khăn tay à không hành động khi đó phải là vứt mới đúng.Anh thử nhớ lại xem không có ấn tượng gì sao
Kí ức chầm chậm quay tua ngược trong đầu Hàn Gia Vĩnh khiến một vài hình ảnh mang máng hiện ra trong đầu anh
Anh đã nhớ rồi . Đó là hôm khai trường anh đi học muộn. Khi ấy anh rất ngang ngược nhưng lúc đó ông nội vẫn còn sống anh vẫn luôn đòi học trường trong nước mà không ra nước ngoài vì lo cho ông và mẹ . Ngày hôm ấy anh nhớ có một cô nhóc ngốc nghếch đến nỗi chạy bộ mà cũng ngã. Nhưng điều anh quan tâm là vết bầm dưới chân và trên tay cô nhóc ấy
Anh dường như dâng lên một cảm xúc lạ thường, khi đó anh cho nó là thương hại nên đã đưa tay đỡ cô nhóc đó lên rồi vứt lại một chiếc khăn tay tiêu sái rời đi . Nói thực không ngờ đó là Mẫn Mẫn . Nhưng nói đi nói lại việc làm đó mới đúng thực sự là hành động lạ thường nhất của cuộc đời anh. Một kẻ không bao giờ quan tâm đến người khác, luôn lạnh lùng và vô cảm như anh vậy mà khi đó có thể nhận ra vết thương trên người cô, còn đưa tay giúp đỡ cô . Quả thực là lạ thường nhưng nó có lẽ chính là định mệnh của hai người vốn được ông trời sắp đặt cho nhau vậy nên đáng nhẽ hai số phận, hoàn cảnh khác biệt tưởng chừng như hai đường thẳng song song vậy mà lại gặp nhau và gộp vào làm một