Lý Mẫn Nhạn ngồi xuống bên cạnh, khẽ gọi tên cô ấy, muốn lay cô ấy dậy rồi đưa vào phòng ngủ.
Ban đêm gió lộng trên tầng cao, dẫu có đắp thêm tấm thảm lông cũng chẳng đủ ấm, rất dễ bị nhiễm lạnh mà sinh bệnh.
Nhưng Chu Vãn Phong ngủ say quá, chẳng hề nhúc nhích.
Lý Mẫn Nhạn chần chừ rồi lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Đường Dực Thuần, nhờ anh đến.
Cô viết: “Anh có thể đến đây một chút được không, giúp tôi đưa Vãn Phong vào phòng với. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Người ấy từng nói, chỉ cần là chuyện liên quan đến Chu Vãn Phong thì anh đều sẵn lòng giúp đỡ.
Đường Dực Thuần trả lời bằng một chữ “Được”.
Anh sống ở tầng trên cùng, ngay phía trên căn hộ của các cô nên chẳng bao lâu đã xuống, ấn chuông cửa.
Cô mở cửa, không nhìn anh, chỉ cụp mắt nói khẽ: “Cô ấy ở ban công… phiền anh quá.”
Giọng Đường Dực Thuần lạnh nhạt, có phần xa cách: “Cô về phòng nghỉ đi. Tôi bế cô ấy vào là được rồi.”
Cô khẽ đáp “Ừ”, biết rõ với thân phận và phẩm hạnh của anh, tuyệt đối sẽ không sinh tà niệm với người đang mê ngủ kia. Vì vậy, cô an tâm giao Chu Vãn Phong cho anh rồi xoay người trở về phòng.
Lý Mẫn Nhạn vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
Cô trút bỏ hết quần áo trên người, trần trụi bước vào phòng tắm.
Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, phơi bày khắp cơ thể cô những dấu vết ái tình còn tươi mới, chẳng nơi nào che giấu được.
Vệt hôn, vết cắn, dấu ngón tay, dấu bàn tay ấn mạnh, nơi đầu ngực sưng đỏ, chốn bí mật phía dưới còn hằn lại sự sưng tấy và nhức rát, tất cả tố cáo rõ ràng chuyện vừa mới xảy ra.
Cô đã nói dối mẹ. Khoản tiền chuyển cho bà không phải do bán bản thiết kế mà là số tiền nhơ nhuốc cô đổi lấy bằng chính thân thể mình, dưới sự chiếm hữu của một người đàn ông.
Cô biết đó là đồng tiền dơ bẩn, không thể mang ra ánh sáng nhưng cô không hối hận.
Người có tiền, sống giữa ái tình, cảm xúc vui buồn cũng trở nên mơ hồ.
Còn kẻ phải vật lộn để sinh tồn, chẳng có tư cách nói đến tình yêu, chỉ biết dốc hết sức để tiếp tục sống mà thôi.
Cuộc đời này, đối với kẻ giàu chỉ là trò kén chọn trong chất lượng sống.
Nhưng với ŧıểυ Vĩ, đứa trẻ đang chống chọi bệnh tật hiểm nghèo, thì đó lại là sự giãy giụa mong cầu được tồn tại.
Trước nỗi thất tình của Chu Vãn Phong, Lý Mẫn Nhạn không thể thật sự đồng cảm, như thể bản thân cũng đã từng trải qua kiểu tình cảm ấy rồi.
Bởi cô ấy đã yêu sâu nặng người thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình, người ấy tên Điền Thừa Nguyên. Tình yêu ấy khắc tận vào xương, si mê không đổi dời.
Điền Thừa Nguyên đối với cô ấy, thái độ lúc gần lúc xa, nhiều hơn sự quan tâm dành cho một người em gái nhưng lại không đủ để bước qua ranh giới mờ mịt của tình nhân.
Thế nhưng, giữa họ có một loại tình cảm bồi đắp theo năm tháng, từng kỷ niệm, từng hồi ức chồng chất mà người khác không thể chen chân vào được. Đó là điều mà Chu Vãn Phong, cô em gái họ đột ngột xuất hiện kia của cô ấy vĩnh viễn không thể tham dự.