Ngủ Trước Yêu Sau

Chương 39

Trước Sau

break

Một cô gái với bộ váy ôm sát đường cong trông lịch thiệp, hai tay đặt dưới ngực cùng với giọng nói trong veo nghe là mê mẫn. Cô gái đó đi lại phía Sherry.

"Em đến xin việc đúng không? Đi theo chị đến gặp sếp."

"Dạ."

Người gì đâu đẹp sang dữ vậy.

Sherry đi theo cô gái đó vào một căn phòng phía trong, mùi hương nước hoa của cô gái thoang thoảng xung quanh làm Sherry cảm thấy cô gái đó giống như tiểu thư cao sang vô cùng.

Khi cánh cửa mở ra, cô thấy một cô gái tóc nâu ngắn trên tay còn cầm điếu thuốc cháy một nửa. 

Người con gái cúi đầu chào Tina Ngô.

"Cô chủ, con bé này đến đây để xin việc ạ."

"Đủ tuổi chưa."

Sherry thấy vậy cũng lịch sự cúi đầu chào cô, thật sự đã bị khí chất của Tina doạ sợ.

"Dạ 18, vẫn còn đang học ạ."

"Học sinh à? Vậy mà dám xin đi làm ở nơi này."

"Dạ, em làm được, em làm được buổi tối, em muốn kiếm chút học phí."

"Biết chổ này là chổ như thế nào không? Em nhắm em chắc chắn thích nghi được?"

Sherry đương nhiên biết nơi này nguy hiểm, nhưng tiền lương khá cao với lại chỉ yêu cầu đến làm buổi tối, rất phù hợp với cô.

"Dạ được, em cần công việc này, em rất muốn làm ở đây."

Tina đánh giá lại ngoại hình của cô gái trước mặt, cô không phải là không muốn nhận Sherry, chỉ là nơi này khá phức tạp, người cô cần ít nhất cũng phải được như cô gái thanh lịch kế bên.

Ngoại hình ưa nhìn, có đam mê với công việc, thôi cứ nhận cô ấy, không phù hợp thì cứ nghỉ việc, cũng không mất mác gì.

"Em tên gì, nhà gần không?"

"Em tên Kim Sherry, nhà không mất 15 phút chạy xe đạp."

"Vẫn còn chạy xe đạp à?"

"Dạ."

Sherry vẫn chưa chạy được xe gắn máy vì ám ảnh.

"Thôi được rồi, công việc của em là bưng bê, từ 7 giờ tối đến 11 giờ tối, thứ 7 em sẽ tăng ca xuyên đêm, lương thoả thuận. Chị tên Tina Ngô, đảm bảo ở đây sẽ có bảo kê, chỉ cần em không gây phiền phức đến nơi này."

"Dạ, em cảm ơn."

"Ngày mai bắt đầu công việc, sẽ có người hướng dẫn."

Sherry cúi đầu chào rồi đi về, trên môi không giấu được nụ cười hạnh phúc.

Cánh cửa bung ra, phía trong là chiếc giường phủ ga trắng và gối chăn màu trắng.

"Thả em xuống!" Eunbyul trau mày nắm lấy cổ áo người đàn ông vùng vẫy nhưng không đủ sức với anh ta.

"Ngoan nào." Hyouma nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cởi chiếc áo khoác đội Light Cavalry màu bạc ra vứt xuống đất. "Lúc anh đua anh chỉ nhớ tới mình em, muốn đua thật nhanh để em thưởng cho anh thôi."

"Anh lưu manh thật đó." Cô ngồi dậy hai tay chống xuống giường phía sau lưng.

Hyouma chồm về phía trước, tay luồn sau gáy cô, hôn lên môi cô, tham lam gặm lấy đôi môi đỏ hồng kia.

Lưỡi anh luồn sâu vào trong khoang miệng của người con gái, nếm vị ngọt quen thuộc. Một chân quỳ xuống tách hai đầu gối Eunbyul, tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.

Âm thanh chụt chụt vang lên, đôi nam nữ đang làm nóng cơ thể của mình trên giường.

Hôn được một lúc, hai người tách nhau ra, một sợi chỉ bạc trong truyền thuyết được kéo căng ra rồi đứt đoạn.

Đôi mắt Eunbyul mơ hồ nhìn anh, hơi thở cũng thất thường, dạo này Hyouma thường xuyên luyện tập với đội nên chuyện hâm nóng tình cảm này hai người cũng khá lâu rồi chưa làm. Vì vậy Hyouma mới gấp gáp đòi cô "thưởng" cho mình đến thế.

Hyouma trong một lần đang đua xe solo vui vẻ, đi vào đoạn đua trong hẻm tình cờ anh đã gặp cô bị hai thanh niên định giở trò đồi bại với cô.

Lúc đó cô ngồi co rúm, hai tay chỉ biết che trước ngực, khóc thúc thít không thể kháng cự trong đáng thương vô cùng.

Còn hai tên kia thì vừa đụng chạm lại còn khiêu khích cô, thách cô la lớn vì chúng biết trong hẻm này không phải là chó cũng là mèo mới vào đây.

Vì thế chúng ép cô vào đường cùng, đương nhiên hai tên này cũng đã theo dõi cô được một thời gian. Biết cô cũng là dân đầu đường xó chợ giống bọn chúng.

Nhưng cô lại quá ngây thơ không nhặt ve chai thì cũng ăn xin kiếm sống, căn bản không có chút tinh thần tự vệ nào.

Quá khứ năm 16 tuổi, người con gái ở độ tuổi thanh xuân, không một chút kiến thức bị không dưới 5 người đàn ông tập thể.

Đều này dẫn đến việc cô bị trầm cảm, khả năng kháng cự ban đầu cũng không còn. Ngày dài qua tháng cho dù có ai chửi mắng cô cũng im lặng không giải thích.

Không lâu sau đó, cô được một người chị nhặt về trong tình trạng bất tỉnh bên lề đường vắng người. Cô ấy cho cô cơm ăn áo mặc, một tia hi vọng được thắp sáng. Ánh mắt của cô bắt đầu có hồn hơn, nhưng cô vẫn không nói được. Người chị đó chỉ đành gọi cô là Shan.

Được nửa năm cô mới có thể học được chút chữ nghĩa, chị ấy dạy cô đánh đàn cảm âm. Sau đó cô dần ngân theo giai điệu và bắt đầu nói được. Chị ấy rất hạnh phúc đến rơi lệ, và rồi một lần tỉnh dậy coi đã bị bán sang Nhật làm gái.

Đến lúc phục vụ người đàn ông đầu tiên bên nước khác cô mới biết là người chị cô yêu quý đã bán cô sang nước ngoài vì thiếu nợ.

Chị ta luyện tập cho cô chỉ để cô được giá cao dễ bán và bước cuối cùng là để cô có thể nói chuyện.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc