Ngủ Trước Yêu Sau

Chương 20

Trước Sau

break

Trên đường Mari đang chở Vinny trên chiếc xe máy. Nhưng mà cô lại không biết đường nên chạy đại một đoạn rồi hỏi anh.

"Nhưng mà chúng ta đi đâu đây, tôi mới đến Hàn Quốc nên còn chưa rành đường cho lắm. Đến nhà anh à, anh chỉ đi."

"Cứ đi đi, tôi chỉ đường cho."

"Vậy mình nên đi mua thuốc trước nhỉ."

Vinny im lặng, rồi hai người cứ đến tiệm thuốc dưới sự chỉ dẫn của anh. Mua vài hộp thuốc đơn giản cùng với bông băng.

Rồi hai người đến một khu vui chơi có vẻ như là nó đã bị bỏ hoang rất lâu, nhưng những vật dụng vẫn còn đó, xem như là nguyên vẹn.

Mari đỗ xe dưới cầu trượt dành cho trẻ con, Vinny hạ chiếc xe đạp của cô xuống. 

Hơi thở của anh cũng trở nên nông hơn vì vết thương đang rỉ máu rất nhiều mà còn phải vác chiếc xe trên đường dài. Anh đã bị mất sức từ lâu, đến được đây cũng đã cố gắng lắm rồi.

Mari nhanh chóng cầm tay Vinny đỡ anh ngồi xuống dựa vào chiếc cầu trượt. Vinny ngửa người ra sau mệt nhọc.

Mari lên xe lấy thuốc và băng đã mua trước đó, quỳ xuống bên cạnh anh. Vừa mở hộp thuốc vừa nói.

"Sao anh lại chỉ tôi đưa anh đến chổ hoang tàn này, chỉ đến nhà anh có phải được hơn hay không?"

"Cô không muốn giúp tôi thì đi đi, không cần hỏi nhiều như vậy."

Anh thở mệt nhọc mà thốt lên, Mari cũng không muốn nói nhiều sợ anh trả lời lại ảnh hưởng đến vết thương.

Vinny không muốn về nhà là vì có mẹ anh ở nhà, bà ấy sức khoẻ đã không tốt sao vụ tai nạn. Không nên cho mẹ anh lo lắng thêm nữa.

Chổ này là nơi anh thích nhất, anh thường ở đây để giải toả cảm xúc, chỉ có nơi này là anh cảm thấy yên bình.

Mari đỡ cánh tay anh lên xem vết thương.

Vết cắt cũng may là không sâu lắm, độ dài cũng không quá nguy hiểm. Nhưng vết thương này không được xử lý ngay nên nó chảy máu rất nhiều. Nếu để lâu có thể anh sẽ mất mạng.

Nhưng tại sao lại không đến bệnh viện? Như thế phải an toàn hơn sao?

Nhưng mà anh làm gì có tiền đi bệnh viện cơ chứ, anh còn làm shipper để kiếm thêm cơ mà.

Mari lấy một ít bông rót nước rửa vào rồi chậm chậm lao vết máu khử trùng.

Mari đã cố làm nhẹ rồi nhưng vẫn không tiết chế được lực. Đây là lần đầu cô xử lý vết thương cho người khác mà.

Vinny đau rát đến nhăn mặt, thở hắt một hơi cố kiềm nén, mồ hôi nhễ nhại khắp mặt.

Tay Mari run như cầy sấy, cô cũng đổ mồ hôi không kém. 

Lau xong, cô lấy một ít thuốc kháng sinh, thoa một lớp mỏng mỡ kháng sinh để ngăn ngừa nhiễm trùng.

Xong đoạn, cô lấy dải băng dành cho y tế quấn quanh, nhưng cô quấn rất xấu vừa hở vừa lộn xộn chéo vào nhau hở chổ này dày chổ kia.

Vinny đang đau cũng phải nhìn xuống nơi bị cô làm loạn, chê bai rõ.

"Cô thật sự có biết sơ cứu không vậy, nãy giờ đã không nhẹ nhàng rồi mà bây giờ quấn băng lại xấu như thế."

"Sorry, trước giờ tôi không có làm y tế nên hơi xấu."

Vinny tự quấn lại băng, quả nhiên rất đẹp còn đều, chắc anh đã tự sơ cứu cho mình nhiều lần. 

Trời cũng đã gần tối, hoàng hôn cũng đã xuất hiện, một màu cam hồng ánh lên khuôn mặt của Marri và Vinny. Đám mây cạnh ánh mặt trời vô cùng đẹp.

Vinny nhìn về phía hoàng hôn, Mari cũng nhìn theo một lúc rồi quay sang nhìn Vinny.

Góc nghiêng của anh rất đẹp, nhìn như này cô mới chiêm ngưỡng rõ vẻ đẹp của anh.

Sóng mũi cao, đôi mắt đậm buồn, một bên mắt có màu đỏ của anh tạo nên sự khác biệt quyến rũ lạ thường, tâm trạng của anh cũng nặng như màu hoàng hôn. Ít thấy anh vui vẻ, nhìn anh lúc nào cũng đầy tâm sự.

Mari thật sự đã bị anh thu hút, cô mỉm cười ngồi xổm chống một tay lên cằm để ngắm anh.

Vinny ngắm hoàng hôn còn Mari cũng ngắm hoàng hôn nhưng mà là hoàng hôn trong mắt cô.

Cô chưa từng gặp người nào mà lạnh lùng mạnh mẽ còn sở hữu vẻ đẹp khác người. Mái tóc đỏ xoăn tự nhiên, một bên mắt màu đỏ trong veo. 

Đúng là vẻ đẹp của người bệnh không gì sánh được.

Vinny từ nhỏ đã từng sống ở bệnh viện một thời gian dài để theo dõi bệnh, nhưng lại không có kết quả. Bệnh viện thấy anh vẫn có thể sống bình thường với lại nhà anh cũng không có đủ tiền để cho anh ở điều trị tiếp.

Nên anh đã trở về nhà, nhưng anh lại không có bạn, cũng vì bệnh của anh. Họ nói anh khác người, thậm chí còn cho anh là quái vật dị nhân.

Quá khứ anh không mấy hạnh phúc, nên anh thích bình yên là chuyện dễ thông cảm.

Vinny nhìn sang Mari đang nhìn say đắm mình, lạnh giọng nói.

"Nhìn đủ chưa."

Cô mới giật mình, lấp bấp nói.

"Ờ- ờ... không có gì."

"Đi về thôi."

Anh đứng dậy, cô cũng đứng dậy theo sau, Vinny nhìn sang chiếc xe đang đỗ dựa vào chiếc xe máy giao hàng.

"Cô cũng chơi xe à."

"Ờ... phải, tôi chơi xe lâu rồi."

Vinny không nói gì, cô lại dắt chiếc xe đạp của mình ra, anh cầm tay lái xe máy dẫn xe đi.

"Anh không cần tôi đưa về sao?"

"Tôi tự về được."

"Nhưng còn vết thương..."

Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã dắt xe đi, cô nhìn bóng lưng của anh, anh rất cao, cao mét 83.

Mari cũng mỉm cười rồi phóng lên chiếc xe của mình mà chạy đi.

Không để ý Vinny đã quay lại nhìn cô qua vai với ánh mắt có chút chú ý đến cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc