Ngủ Say Trên Đảo Tình Yêu

Chương 39

Trước Sau

break

Anh cảm nhận được nhịp tim của cô, tay còn lại điên cuồng luồn vào giữa hai chân cô, thọc sâu vào váy, chạm vào chỗ mềm mại giữa hai chân cô gái. Mỗi lần anh cử động, đều có thể thấy được anh dùng sức lực làm cho các đốt ngón tay của anh trở nên trắng bệch. Hơi thở của cô làm mờ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều trở nên mờ ảo, bóng tối mơ hồ đổ xuống trên người họ.

Trong mắt Thẩm Vực, khung cảnh này chính là nhát dao cuối cùng đánh gãy lý trí của anh.

Trần Miên nghe thấy tiếng khóa kéo từ phía sau truyền đến, những lần ân ái trước đây của bọn họ luôn làm ngay không vòng vo, Thẩm Vực giống như một con sói ăn không đủ no, không thể giả vờ là quân tử. Khi nằm trên giường, từ lúc bắt đầu anh chỉ muốn nhanh chóng ra vào bên trong, màn dạo đầu nhiều nhất cũng chỉ là dùng ngón tay, màn liếʍ láp trong nhà vệ sinh nữ kia cũng là lần đầu tiên.

Nhưng trong đêm hôm nay, ánh đèn mờ mịt, Trần Miên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo của Thẩm Vực, những hạt mồ hôi lấm tấm trên mặt cô bị nụ hôn của anh che phủ. Phần thân dưới của cô bị ra vào rất dữ dội, nhưng động tác của phần trên cơ thể của cô lại thật... dịu dàng.

Một bên muốn phá nát cô, một bên lại muốn yêu thương cô.

Đó chính là cảm giác Thẩm Vực mang lại cho cô mỗi lần quan hệ trước đây.

Nhưng lần này thì khác, lần này Thẩm Vực dịu dàng, dịu dàng đến mức anh cẩn thận trong mọi động tác.

Anh chỉ cởi khóa quần chứ không cởi quần ra luôn, anh chỉ áp sát vào cổ cô, hôn lên cổ cô, nụ hôn mỏng manh nhưng lại tinh tế như hạt mưa của sương mù ở Tuy Bắc. Như có như không, nhưng lại kéo dài triền miên dần dần trở nên nhớp nháp.

Khi làn sóng tình yêu dâng trào, Thẩm Vực tiến lại gần, hôn lên tóc mai trên thái dương ẩm ướt của cô, anh gọi tên cô: “Trần Miên”.

Trần Miên cảm giác như mình đang mơ, ý thức bị sóng biển hỗn loạn đẩy lên cao, nơi nào bị anh hôn dường như bị tuyết bao phủ, cánh môi rời đi giống như tuyết bị hòa tan thành nước lạnh.

“Cậu cảm nhận được chưa?”

“Con bướm đã bay đến người cậu.”

Giọng nói của anh vừa vang lên, ngực cô lại bị nắm chặt lấy, trái tim bị bóp lúc nặng lúc nhẹ, tần số đập dường như bị Thẩm Vực điều khiển, cô bị anh ôm lấy một lần nữa.

Trong căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi nơi đều ngăn nắp, trên ghế sô pha trắng như tuyết được trải một tấm chăn bông, giống như tuyết rơi dày đặc. Mà cô lại được đặt trên đống tuyết ấy, hai chân dang rộng, Thẩm Vực đang ngồi quỳ một đầu gối xuống giữa hai chân cô, đầu gối anh giữ lấy bắp đùi đang muốn được khép lại, lớp vải tổng hợp trên chiếc quần đồng phục va vào chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt của cô.

Hơi thở của Trần Miên dường như bị ấn vào nút tạm dừng, ngón tay anh vướng vào lớp lông vải, muốn siết chặt lại nhưng lại không thể kiểm soát được.

Cô mở mắt ra thì thấy Thẩm Vực đã cởi vài cúc áo khoác của anh, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động đang có tin nhắn liên tục sáng đèn, vứt sang một bên. Cũng không biết là bị chạm vào đâu, âm nhạc đang phát ra ngoài qua loa.

Giọng nam hát bằng tiếng Pháp với giọng điệu mập mờ.

Trần Miên đột nhiên cảm thấy rất khát nước, cô đưa tay cầm lấy chiếc ly trên bàn, nhưng có người ngăn cổ tay cô lại.

Thẩm Vực gần như không có cách nào, anh cười lên: “Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu, nhưng cậu lại muốn uống nước, được, tôi phục vụ cậu.”

Cốc nước đã trống rỗng, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, Trần Miên nghe thấy âm thanh những viên đá rơi vào trong cốc, sau đó có người ôm eo cô, cốc nước được đưa lên môi cô.

Những khối đá nhỏ lơ lửng trên mặt nước bị đưa vào giữa hai hàm răng, dấu vết nước mơ hồ tràn ra.

Ánh mắt Thẩm Vực thật sâu, khi nhìn thấy cô uống xong, anh đặt chiếc cốc lên bàn, khoảnh khắc chiếc ly chạm vào bàn thủy tinh vang lên tiếng vang giòn tan.

Chiếc điện thoại di động đặt sang một bên đang mơ hồ phát ra vào cùng một từ trong mỗi câu: L'amour.

Viên đá lạnh mà Trần Miên cắn trong miệng giống như một loại thuốc tỉnh táo đang vỡ tan trong cơ thể của cô.

Cô mơ hồ hỏi Thẩm Vực: “Là tiếng Pháp phải không?”

Thẩm Vực nghiêng người hôn cô, khối đá kẹt lại giữa môi họ, sự lạnh lẽo bị ấm áp làm cho tan đi.

Mùa xuân đến khi hai cánh môi đụng vào nhau, mùa đông tan chảy ra từ khe hở môi.

Anh nhẹ nhàng chạm vào bờ môi cô và trả lời cô bằng hơi thở: “Ừm.”

“Có ý nghĩa gì?”

“Tình yêu.”

Khoảng cách lại được rút ngắn hơn, anh cúi đầu hôn lên ngực cô, ôm lấy từng cơn run rẩy của cô trong miệng của mình.

"Je ne connais rien à l'amour."

Tôi không biết gì về tình yêu cả.

"Je le cherche encore."

Tôi vẫn đang tìm kiếm.

Câu cuối cùng, anh đưa đầu lưỡi ngậm lấy núm vυ" cô, dùng đầu lưỡi quét qua, giọng nói mập mờ.

“L'amour c'est toi peut-être."

Có lẽ tình yêu chính là em.

Giọng nói tiếng Pháp của chàng trai dịu dàng dễ nghe, giống như tiếng chuông gió đung đưa trong gió nhẹ ngày xuân.

Nó cũng giống như tiếng chuông gõ vào vang lên vào sáng sớm mỗi khi bạn cầu nguyện trong một ngôi chùa cổ trên núi.

Trần Miên rõ ràng không hiểu ý nghĩa bên trong lời bài hát, nhưng trái tim cô lại không khỏi đập mạnh mẽ, cô vô thức muốn khép tay lại, nhéo lòng bàn tay để chống lại nhịp tim còn hỗn loạn hơn cả cơn sóng tình yêu.

Nhưng tay cô đã bị người kia cuốn lấy, mười ngón tay đan vào nhau.

Trần Miên cắn môi dưới.

Rõ ràng là không có khối đá, nhưng cô lại có cảm giác như có những khối băng ở khắp mọi nơi, cơ thể cũng run rẩy sợ hãi.

Trần Miên nghe thấy Thẩm Vực cười khẽ một tiếng, có vẻ anh rất tự hào về chiến thắng của mình.

Cô buông môi ra ngay lập tức, cảm nhận được hơi ấm của nhau trong lòng bàn tay đang siết chặt của họ.

Cô nghe thấy giọng nói rõ ràng có chút không phục của mình phát ra, nhưng bị nụ hôn của anh làm cho vỡ vụn.

"Vậy còn... bươm bướm đâu rồi?"

Thẩm Vực ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi vì mím chặt vào mà hồng lên như màu thu hải đường của cô gái.

Anh nắm lấy tay Trần Miên và đặt lên trái tim mình.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp đó cứ như vậy mà nhìn cô, trả lời cô.

"Butterflies in one's stomach."

"Butterflies in one's stomach.".

Bởi vì cô tới gần, nên anh lo lắng không yên.

Giống như là trong bụng có đàn bướm đang bay.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc