Khi bị nâng cằm lên, trong lòng Trần Miên bình tĩnh, cô tưởng Thẩm Vực sẽ hôn cô, nhưng anh lại không làm vậy.
Anh chỉ nhẹ nhàng ép buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.
“Khi nói ra những lời như vậy, ánh mắt của cậu lại rất bình tĩnh.”
Giống như đại dương bao la, rõ ràng là không có gì có thể gây ra được cơn sóng.
Cô muốn giả vờ rằng cho dù anh có giành đi thứ gì thì mình cũng sẽ vui vẻ nghe theo.
Bàn tay giữ cằm cô dùng một chút sức lực, thái độ của anh có vẻ kiêu ngạo, nhưng vẫn để cô ôm, không đẩy cô ra.
Anh uể oải ngả người về phía sau một chút, nhưng sau khi nói những lời như vậy cũng không nói gì nữa, giống như là anh chỉ đơn giản nói ra sự thật. Anh nới lỏng cái ôm trên người cô, xoay người sờ gáy cô, đầu ngón tay anh lạnh buốt. Anh dừng lại ở đó, áp sát vào cô, đỡ lấy đốt sống cổ của cô, dần dần đi xuống, bị cổ áo đồng phục học sinh cản lại.
Trần Miên cảm thấy mình không nên ngăn cản anh, nên đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi của mình ra.
Những ngón tay của cô rất đẹp, các ngón tay dài và các đốt ngón tay có màu hồng nhạt.
Dưới lớp áo sơ mi là một chiếc áo ngực màu trắng, bộ ngực xinh đẹp, tròn trịa, phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, giống như những đợt sóng khi thủy triều dâng cao. Cô hỏi Thẩm Vực: “Thật sao? Ánh mắt của tôi rất bình tĩnh, vậy cơ thể thì sao? Có bình tĩnh không?”
Cô đã cởi áo nhưng Thẩm Vực vẫn mặc quần áo đầy đủ. Anh đứng đó bất động, nhưng ngón tay anh lại đi vào phía trong giống như máy dò do giáo viên trong trường hay cầm, quét từ sau gáy qua cái cổ mảnh khảnh của cô. Anh cười khẽ: “Cậu run cái gì?”
Anh không có ý gì tốt, ngón tay làm bậy và diễn xuất ra vẻ quý ông mà anh đang thể hiện là hai phong cách khác nhau. Anh thấy Trần Miên không nói chuyện, anh ra vẻ hiểu lòng người mà đưa ra một đáp án: "Thoải mái rồi sao?"
Ngón tay anh lang thang trong khe ngực của Trần Miên, ngón trỏ lên xuống, chiếc nơ ở giữa áo ngực dừng lại ở đầu ngón tay, ngón tay móc vào mép áo. Vòng thép được nâng lên nhẹ nhàng, anh dùng ngón tay quấn vào, kéo áo lên. Hai khối thịt mềm mại nhảy ra, đầu núm vυ" màu đỏ, quầng vυ" màu hồng, quầng lớn có màu trắng kem.
Thẩm Vực hiếm khi được phóng túng, anh dùng ngón tay nhéo nhẹ đầu nhũ hoa màu hồng, vuốt ve một chút, cho đến khi sự mềm mại biến thành cứng ngắc.
Về mặt sinh lý học, việc bị vuốt ve và xoa bóp vùng riêng tư có thể khiến cơ thể run rẩy, kéo theo đó là ảo giác có ý muốn được nhiều hơn thế nữa.
Cơ thể được điều khiển bởi linh hồn, nhưng lại thành thật hơn nhiều so với linh hồn.
Thẩm Vực nắm lấy ngực trái của cô, lòng bàn tay chạm vào nhịp tim của cô, mỗi nhịp đều giống như hôn lên lòng bàn tay của anh.
Như thể những con cá sống dưới biển sâu cuối cùng cũng có đủ dũng khí để nhảy ra khỏi biển và hôn những con hải âu đang bay dưới thấp.
Trần Miên thở hổn hển, cô hạ mắt xuống, có thể nhìn thấy hình ảnh ngón tay anh đang ôm ngực cô đầy quyến rũ, nhưng miệng cô lại cứng rắn: "Anh không vui sao?"
Nói xong, cô còn làm ra vẻ không phục mà cụp mắt xuống, nhìn qua tay anh, nhìn vào giữa hai chân của anh.
Có một chỗ phình ra ở giữa chiếc quần học sinh.
Sau đó cô mỉm cười nhìn anh, trong mắt cô chỉ có một câu: Cậu có khác gì tôi đâu?
Chiến tranh đang hết sức căng thẳng, khoảng cách giữa môi họ chỉ là một ngón tay, nhưng nụ hôn lại không hề xảy ra, hai người đối mặt với nhau ở khoảng cách gần như thế này lại giống như một cuộc chiến giữa các loại vũ khí.
Hơi thở là nhiên liệu, vừa chạm vào nhau là tóe lửa, cả hai người đều không có ai rời mắt đi.
Ánh sáng đèn ngoài cửa sổ bị chia cắt và rải rác khắp nơi, ánh sáng đầy màu sắc dường như chuyển căn phòng ra khỏi trái đất và trở thành khách du lịch trong thiên hà. Mặt đất lắc lư không tưởng tượng được, bọn họ nhìn nhau lặng lẽ giữa sự rung chuyển to lớn của đất trời.
Một lúc lâu sau, Trần Miên mới nghe thấy Thẩm Vực nói với cô: “Trần Miên, tình hình có chút không ổn.”
Trần Miên: “Sao vậy?”
Thẩm Vực mỉm cười nhích lại gần, hơi thở phả vào mặt cô, giọng anh rất nhẹ: “Trong bụng tôi có bươm bướm.”
Cái gì?
Trần Miên chưa kịp hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thẩm Vực thì anh đã hôn cô.
Trần Miên cảm thấy con bướm bay từ cơ thể Thẩm Vực đến chỗ cô, bay dọc theo đôi môi đang nối liền với hơi thở của anh.
Trái ngược với nụ hôn dịu dàng là động tác tay của Thẩm Vực, một tay anh khống chế ngực cô, một tay ôm lấy eo cô, dẫn cô lùi từng bước một về sau, cho đến khi lưng cô áp vào tủ giày, bị chiếc tủ cấn vào lưng đến nỗi đau nhức.
“Thẩm Vực...”
“Ừm.”
Trận chiến tạm dừng, anh buông tay tay đang để ở trên người cô ra, cúi xuống bế cô lên.
Những chiếc cúc ngầm trong áo lót của cô không biết đã được cởi ra từ lúc nào, chiếc áo lót buông lỏng lẻo trên vai cô, nó khẽ đung đưa theo từng bước đi. Nhiệt độ ban đêm ở Tuy Bắc thấp hơn ban ngày rất nhiều, cô co rúm lại trong vòng tay anh, bị người kia liếc nhìn một chút rồi hỏi cô: “Muốn ngắm cảnh Tuy Bắc về đêm không?”
Trần Miên suy nghĩ chậm chạp, hai tay cô ôm lấy quần áo quanh eo anh, chưa kịp trả lời thì cô đã bị bế đến cửa sổ kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn.
Ngoài cửa sổ, xe cộ qua lại không ngừng, ánh sáng rực rỡ, nhìn thoáng qua có thể thấy được sự thịnh vượng của Tuy Bắc ban đêm.
Chỉ cách một cửa sổ cao từ trần đến sàn, Trần Miên đặt tay lên kính, cúi người xuống, váy bị vén lên, mơ hồ để lộ chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt bên dưới. Giữ hai chân trắng muốt lại có màu hồng gợi cảm.
Tư thế này khiến Trần Miên có chút bối rối, cô luôn cảm giác có người ngoài cửa sổ đang nhìn mình. Mặc dù đây là một tòa nhà cao tầng nhưng cô vẫn cảm thấy có vô số cặp mắt đang nhìn trộm động tác thân mật giữa hai người.
Những ngón tay cô co lại, hơi thở cô run rẩy vì căng thẳng.
"Thẩm... Vực..."
Người phía sau không trả lời cô, anh chỉ ôm cô từ phía sau, dùng ngón tay véo ngực cô.
"Tôi muốn cậu ngắm cảnh, cậu gọi tên của tôi làm gì?"