Tê Vân khoanh tay trước ngực, hơi nhướng mày, nửa cười nửa không:
“Ai nói ta nhất định phải mong được Lục Vương nữ ưu ái? Tướng quân phủ Tam ŧıểυ thư, Tướng phủ Thất ŧıểυ thư, rồi cả Tứ ŧıểυ thư nhà Trung Dũng công phủ… Tuy từng người đem ra chưa chắc sánh kịp với nàng ta, nhưng ba người gộp lại, chẳng lẽ còn thua một mình nàng?”
Mộ Cẩn nhún vai, quay người định bỏ đi:
“Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, vậy khỏi cần nói chuyện nữa.”
Tê Vân giơ tay giữ lấy vai nàng, giọng có phần làm lành:
“Được rồi được rồi, nhìn bộ dáng ngươi cũng chẳng giống người còn kham nổi khoản nợ hai trăm lượng, cho ngươi một cơ hội làm lại.”
“Hà.” Mộ Cẩn cười nhạt.
Tê Vân nhe răng cười, để lộ tám chiếc răng trắng đều tăm tắp:
“Nói thử xem nào, làm thế nào mới được Lục Vương nữ để mắt tới? Dù ta không phải quá thiết tha… nhưng đây là cơ hội duy nhất để ngươi khỏi bị trừ hai trăm lượng bạc đó.”
Còn nói không thiết tha… rõ ràng là cực kỳ để ý!
Mộ Cẩn âm thầm bĩu môi trong lòng, chậm rãi mở miệng:
“Thật ra muốn được Lục Vương nữ ưu ái cũng không khó. Chẳng qua… ngươi ngay từ đầu đã đi sai đường rồi.”
“Oh? Vậy xin được chỉ giáo.”
Tê Vân hứng thú nhìn nàng.
Mộ Cẩn hất vai, hất luôn bàn tay hắn ra khỏi vai mình, rồi thong thả đi vòng đến trước mặt hắn.
“Cách đơn giản nhất và trực quan nhất ấy à?” Mộ Cẩn khoanh tay, nhướn mày, “Chính là đừng dùng ánh mắt kiểu hồ ly mê người kia mà nhìn chằm chằm vào Lục Vương nữ nữa. Cái kiểu như thể hận không thể viết hai chữ ngủ với ta lên mặt ấy, thật là khiến người ta chán ghét.”
Tê Vân lập tức nheo mắt lại, nghiến răng: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Mộ Cẩn thản nhiên giơ tay ngăn lại, chẳng buồn lùi bước:
“Ta chỉ nói sự thật thôi. Lục Vương nữ vốn là loại càng bị ngó lơ càng sinh hứng thú. Như Phất Trần đó, từ đầu đến cuối đều giữ dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ, thế mà lại khiến nàng càng ngày càng si mê. Cuối cùng chẳng phải nàng bao trọn Phất Trần, độc sủng hắn một người sao?”
Tê Vân hừ nhẹ, giọng khàn khàn đầy bất mãn:
“Ngươi nghĩ ta chưa thử sao? Ta từng thử rồi, nhưng nàng lại chẳng buồn liếc ta lấy một cái.”
“Ngươi yên tâm đi,” Mộ Cẩn nhún vai, giọng như chuyện nhỏ, “Ta đã nói giúp được thì sẽ giúp được. Nhưng… ta cũng có điều kiện.”
Tê Vân ngồi phịch xuống cạnh giường, thở dài đầy bất lực:
“Biết ngay mà, ngươi không đời nào tốt bụng đến thế. Nói đi, lần này muốn gì nữa?”
Mộ Cẩn chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ đắc ý:
“Trong quá trình ta giúp ngươi chinh phục được Lục Vương nữ, ta sẽ phải tiến hành một số… huấn luyện. Bao gồm cả việc sử dụng công cụ, kỹ thuật trên giường, và các phương pháp để khiến nàng ta không rời mắt được khỏi ngươi. Tất cả đều là vì mục tiêu cuối cùng. Ngươi chấp nhận chứ?”
Tê Vân sờ cằm, nhướng mày nhìn nàng chòng chọc, giọng mang theo vài phần cười lạnh:
“Quả nhiên ngươi vẫn luôn thèm muốn thân thể ta. Cũng đúng thôi… Với một nữ nhân có gương mặt thế này như ngươi, ta vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ chủ động chạm vào.”
Mộ Cẩn chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt mang theo chút mệt mỏi cùng bực bội.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt hiểu ra vì sao Lục Vương nữ lại thích đánh nam nhân đến thế.
Bởi vì… đúng là có những người, thật sự rất đáng bị đánh!
Ngay khi nàng còn đang nhẫn nhịn, Tê Vân lại thản nhiên nói:
“Nếu ngươi thật sự muốn lên giường với ta, cũng không phải là không được. Nhưng không phải bây giờ. Phải đợi đến khi ta ngủ được Lục Vương nữ trước đã.”
Mộ Cẩn khẽ nheo mắt, cười nhạt:
“Được thôi, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Mai ta lại đến.”
Nói xong, nàng xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại lấy một lần.
Hôm nay nàng vốn cũng chẳng có hứng làm gì. Dưới thân vẫn còn hơi sưng đau, chưa hoàn toàn dịu lại sau trận “huấn luyện” ban sáng.
Bước chân nhẹ nhàng dừng lại nơi bậc cửa, nàng bỗng nhớ tới một người, một thiếu niên sinh khí tràn đầy, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, mỗi khi nằm trên giường đều im lặng phối hợp, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Cái loại yên lặng ấy, vừa khiến người ta dễ chịu… lại vừa khiến người ta hoài niệm.