“Không được!”
Không kịp suy nghĩ, Mộ Cẩn lập tức xoay người lao ra chắn roi.
“A!”
Ngọn roi dài xé gió, quất thẳng lên lưng nàng. Y phục tơ lụa bị xé rách, thân hình nàng loạng choạng, lùi về phía sau rồi ngã khuỵu xuống, đúng vào giữa hai chân Tê Vân. Cơn đau rát bén nhọn lan khắp lưng khiến nàng không thốt nên lời, chỉ cảm thấy da thịt như bị thiêu cháy.
Tê Vân giật mạnh khóe mắt, suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Nàng… thật biết chọn chỗ ngã!
“A!”
Lãnh Tinh Lộ lạnh giọng, giơ roi tiếp: “Còn dám làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ta muốn xem thử ngươi chịu được mấy roi nữa!”
Kim Đa Ngọc hoảng hốt hét lên: “Khoan đã! Hắn không phải là Phất Trần!”
Thế nhưng ngọn roi vẫn mang theo tiếng gió rít, không có dấu hiệu dừng lại.
Mộ Cẩn run lên bần bật, nhưng lại càng siết chặt lấy Tê Vân theo phản xạ.
Tê Vân bất đắc dĩ, đành phải ra tay. Trong tích tắc, hắn vươn tay bắt lấy ngọn roi đang phóng tới, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.
“Ta đã nói ta không phải Phất Trần, ngươi điếc sao?”
Lãnh Tinh Lộ thoáng sửng sốt, trong đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi… có thể bắt được roi của ta?”
“Hừ, ngươi cũng chẳng giỏi giang gì.”
Tê Vân hừ lạnh, bất ngờ giật mạnh cây roi trong tay, hai người lập tức mỗi bên giữ một đầu, khí thế căng như dây đàn, bắt đầu giằng co như một trận tỉ thí không báo trước.
Đúng lúc ấy, một giọng nữ uy nghiêm vang lên từ trên lầu: “Ngươi tìm Phất Trần làm gì?”
Mọi người lập tức ngẩng đầu.
Đầu tiên, hiện ra là một đôi giày màu khói, chóp thêu hoa văn mây nhã nhặn. Kế đến là tà váy tơ bạc màu vàng nhạt in hoa trăm sắc, khẽ lay động theo từng bước đi. Hoa Lam Doanh khoác ngoài một chiếc áo tơ vàng viền xanh ngọc, dáng người thướt tha mà khí chất lại lạnh lùng khó gần.
Mái tóc đen dày búi cao, hai bên cài hai cây trâm ngọc, càng tôn lên khuôn mặt hình trứng xinh đẹp. Chỉ tiếc rằng, hàng chân mày đang nhíu chặt khiến gương mặt nàng tăng thêm mấy phần sắc lạnh.
Ngay phía sau, một công tử áo trắng bước theo, chỉ dùng một dải lụa đơn giản buộc tóc phía sau đầu. Toàn thân không trang sức, không phấn son, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt tựa như trăng sáng giữa trời đêm.
Kim Đa Ngọc lập tức bước lên trước, cúi người hành lễ: “Bái kiến Lục Vương Nữ!”
Hoa Lam Doanh không để tâm tới lễ nghi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lãnh Tinh Lộ: “Nghe nói ngươi đang tìm Phất Trần? Là vì chuyện gì?”
Ánh mắt Lãnh Tinh Lộ thoáng dao động. Cảm nhận được đối phương đã buông lỏng lực tay, hắn lập tức thu lại cây roi, nét mặt trở nên dè dặt hơn.
Lãnh Tinh Dao bước lên trước một bước, dịu dàng hành lễ: “Bái kiến Lục Vương Nữ. Vị này là lệnh đệ của thần nữ. Vì là con trưởng duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được mẫu thân và trưởng tỷ nuông chiều thành hư. Nếu có điều gì mạo phạm, mong Vương Nữ rộng lượng bỏ qua.”
“Thì ra là…”
Giọng nói của Lục Vương Nữ dừng lại giữa chừng, ngữ điệu không rõ là đang suy xét hay chế nhạo, khiến Lãnh Tinh Dao không khỏi siết chặt tay áo, cả người căng thẳng.
“Ấu đệ còn nhỏ, hiện đang trong thời kỳ nghị thân.”
Nàng cất giọng trầm ổn, đeo lại mặt nạ che đi vẻ bối rối: “Mong Lục Vương Nữ đừng gọi thẳng tên họ, để giữ gìn thanh danh cho đệ ấy.”
Nàng ta không xưng danh Ngũ đệ, cũng là vì muốn giữ thể diện cho hắn.
Lục Vương Nữ khẽ nhướn mày, khóe môi cong cong: “À, hóa ra còn chưa thành thân. Vậy thì vì sao lại dám đến Câu Lan Viện bắt nữ nhân? Không phải là định vào nơi này để… chọn lấy một nữ lang mang về sao?”
“Phụt phụt…”
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười nén không được. Không khí bỗng chốc trở nên khó xử.
Sắc mặt Lãnh Tinh Lộ đỏ bừng vì giận, hắn cắn chặt răng, lạnh lùng bật ra từng chữ: “Trước kia ai cũng nói Lục Vương Nữ phong lưu đa tình, thấy nam nhân là động tay động chân. Ta vốn không tin. Giờ thì hay rồi hoàn toàn là thật!”
Ánh mắt hắn sắc như dao, quét về phía Tê Vân.
“Một tên tiện nam bị ngàn người nếm, vạn người chơi, vậy mà cũng đáng để ngài ra mặt bảo vệ như thế sao?”
“Ngũ đệ!”
Lãnh Tinh Dao thất sắc, gấp gáp quát lên, lập tức nhào đến muốn bịt miệng hắn lại.
Nhưng lại bị Lãnh Tinh Lộ thô bạo đẩy ra. Hắn bước lên, nhìn thẳng vào Lục Vương Nữ, không hề kiêng nể: “Nếu ngài có bản lĩnh, thì cứ đem hắn về phủ mà nuôi! Còn không, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt được hắn cào rách mặt hắn, khiến hắn thân tàn ma dại, xem xem sau này hắn còn dám đi câu dẫn nương quân của kẻ khác nữa không!”
Hắn ta nói xong liền quay người bỏ đi, hoàn toàn không thèm nhìn đến vẻ mặt biến hóa khó lường của Lục Vương Nữ hay dáng vẻ sắp ngất xỉu vì hoảng loạn của Lãnh Tinh Dao.
“Chúng ta đi!”
Dứt lời, hắn dẫn theo mười nữ binh rời khỏi nơi hỗn loạn như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lãnh Tinh Dao cố gắng trấn định tinh thần, bước vội lên định mở miệng xin lỗi. Nhưng Lục Vương Nữ đã trừng mắt nhìn nàng, cười nhạt: “Lệnh đệ… như vậy mới đúng là tính khí của hắn.”
Nói rồi, nàng phất tay áo, thản nhiên xoay người rời đi.
Một trận náo loạn cuối cùng cũng kết thúc qua loa như thế.
Tê Vân vẫn đứng yên, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng Lục Vương Nữ cho đến khi nàng khuất hẳn, lúc này mới cúi đầu nhìn người phía dưới.
“Ngươi còn muốn ôm tới bao giờ?”
Mộ Cẩn lúc này mới giật mình, vội buông tay ra, ngượng ngùng lùi lại: “Ngươi… không sao chứ?”
Tê Vân liếc nàng một cái, không nói gì, xoay người bước đi.
ŧıểυ Liễu cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy theo sau.
“Công tử, trước tiên khoác tạm y phục lên đã…”
Đi được một đoạn, Tê Vân bỗng nhiên dừng chân, ngoái đầu lại nói: “Ngươi đi mua một lọ thuốc, đưa cho nữ nhân kia.”
“Hả?”
ŧıểυ Liễu đứng sững tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ chưa kịp phản ứng.
"Hả cái gì mà hả, đi nhanh lên!"
"A, a, ta đi đây."
Tê Vân mặc áo choàng đi thẳng về phòng.
Dưới lầu ồn ào dường như trong nháy mắt trở nên im lặng.
"Đi ra đi, chỉ có một mình ta."