Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 17

Trước Sau

break

Bên trong lập tức trở nên hỗn loạn, đặc biệt là vị công tử đang chạy tới chạy lui trên đài, vừa la hét vừa cuống cuồng tìm quần áo.

Tê Vân thì thản nhiên đặt áo choàng sang một bên, khoanh tay trước ngực, nhàn nhã xem kịch vui.

Từ sau sân khấu, ŧıểυ Liễu thò đầu ra, ngơ ngác hỏi: “Hở? Có ai gọi ta hả?”

Đám người lập tức quay đầu nhìn về phía sau, còn nam tử kia thì tức đến mặt đỏ bừng, hùng hổ xông thẳng về hậu đài. Đám nữ binh đi theo hắn cũng ngay lập tức bước ra dẹp đường.

Yến Quy Lai hoảng hốt quay mặt đi, cuống cuồng chỉnh lại chiếc mặt nạ: “Má ơi, sao tên sát tinh đó lại mò tới đây chứ!”

Sau đó, nàng ta rón rén như tên trộm, vừa chuồn vừa đổi hướng, miệng không quên kéo tay Mộ Cẩn: “Mau, che ta lại đi!”

Mộ Cẩn chỉ nhích người một chút lấy lệ.

Còn nàng thì vẫn không hiểu: tại sao tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tê Vân lại đủ sức chống đỡ tới hai phần? Là bởi vì hắn có quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙? Hay do chất lượng đặc biệt? Vậy nếu bắn ở bên trong…

“Ngươi phải không đấy…” Yến Quy Lai suýt chút nữa đã lên tiếng, nhưng hai nữ binh bên kia đã nhanh tay bắt sống ŧıểυ Liễu.

“Thiếu gia, vừa rồi chính hắn là người lên tiếng.”

Nam tử lạnh lùng quét mắt một vòng, rồi khẳng định: “Ngươi không phải ŧıểυ Lục.”

Trên tay ŧıểυ Liễu vẫn còn ôm chặt bộ quần áo của Tê Vân, toàn thân run rẩy: “Ta… ta…”

Nam tử kia lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người như tìm kiếm điều gì. Một nữ binh bên cạnh nhanh chóng rút đao, lạnh lùng đặt lên cổ ŧıểυ Liễu: “Nói! Ngươi là ai? Tại sao lại giả mạo người khác?”

“Đó là ŧıểυ Liễu, người hầu của ta.” 

Tê Vân mở miệng, giọng đều đều: “Trước đây chắc là người hầu nam.”

Nam tử nghe vậy, ánh mắt chợt đảo qua, không rõ hắn làm thế nào mà nhận ra giữa đám đông hỗn loạn, nhưng ánh nhìn lại dừng thẳng vào Yến ŧıểυ hầu nữ đang lén lút bò ra ngoài.

“Yến ŧıểυ Lục!”

Hắn ta lập tức vung roi, lao về phía nàng ta như một cơn giông dữ. Mọi người xung quanh chẳng ai dám ngăn cản, chỉ biết vội vã tránh đường.

Đúng lúc ấy, một nữ nhân khác mang mặt nạ xông ra chắn trước mặt hắn ta, lớn tiếng quát:

“Ngũ đệ! Đệ sao lại tới nơi như thế này?”

Tê Vân khẽ sờ cằm, suýt nữa thì huýt sáo một tiếng. Thì ra là Ngũ thiếu gia phủ Tướng quân. Bảo sao tính tình nóng nảy đến vậy.

Lãnh Tinh Lộ đầu tiên là chết lặng, sau đó vẻ mặt không thể tin nổi: “Tam tỷ! Tỷ cũng ở đây sao?!”

Ánh mắt hắn ta lập tức quét tới chỗ Yến Quy Lai đang rón rén định chuồn ra sau tứ viện. Hắn quát lớn: “Buông ra! Trở về ta sẽ tính sổ với ngươi sau!”

Lãnh Tinh Dao run rẩy nhưng vẫn kiên quyết giữ chặt lấy hắn:

“Yến ŧıểυ Lục không có ở đây! Ngươi mau trở về đi, nơi này không phải chỗ mà nam nhân như ngươi nên xuất hiện. Nếu để mẫu thân biết được, ngươi sẽ không yên thân đâu!”

“Tam tỷ!” 

Lãnh Tinh Lộ gằn giọng, ánh mắt đầy phẫn nộ: “Nàng ta là em dâu tương lai của tỷ, vậy mà tỷ lại cùng một giuộc với nàng, cùng nhau đến Câu Lan Viện, còn định bao che cho nàng?”

“Ngũ đệ… Ta…”

“Ta không có người tỷ tỷ như tỷ!” Lãnh Tinh Lộ nghiến răng, lạnh lùng chuyển roi sang tay trái, vung mạnh một roi về phía trước.

“A…” 

Lãnh Tinh Dao hoảng sợ lùi ngay về sau, buông tay trong vô thức. Ngọn roi sượt qua chóp mũi nàng, sắc bén đến mức khiến nàng tái mặt.

“Tam đệ, ngươi điên rồi sao?!”

Lãnh Tinh Lộ hừ lạnh một tiếng, hất tay nàng ra rồi xoay người tiếp tục tìm kiếm. Nhưng lúc này, bóng dáng của Yến Quy Lai đã biến mất không còn tăm hơi. Hắn tức giận quơ tay đập nát chậu hoa bên cạnh, đất đá văng tung tóe.

Âm thanh giòn tan vang lên khiến ai nấy đều giật thót tim.

“Tốt! Rất tốt!” Hắn nghiến răng gằn từng chữ, sát khí ngập trời.

Hắn bỗng xoay người, quét ánh mắt như dao về phía đài cao, lạnh lùng quát lớn:

“Ai là Phất Trần? Cút xuống đây cho ta!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Lãnh Tinh Lộ không thèm vòng vo, sải bước đi thẳng về phía trước, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ quét từ trên xuống dưới thân hình Tê Vân, từ tà áo bào cho đến tận gót chân. 

Hắn hừ lạnh, giọng đầy mỉa mai:

“Ngươi chính là Phất Trần sao? Quả nhiên là một kẻ không biết xấu hổ!”

Không đợi Tê Vân mở miệng, cây roi trong tay hắn ta đột ngột vung lên, như chớp giật, quất thẳng vào giữa hai chân Tê Vân:

“Không có cái thứ này, ta xem ngươi còn dám đi câu dẫn nữ nhân nữa không!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc