Ngũ Quang Thập Sắc (NP)

Chương 12

Trước Sau

break

"Điên à, đương nhiên là khẩu giao cho công tử rồi. Ai bắn trước thì người đó thua. Chỉ là rất nhiều khách nữ không thích khẩu giao cho công tử vì ngại bẩn và mệt, cũng không có kɧoáı ©ảʍ gì. Cho nên thường sẽ bảo

Quy Nương chúng ta làm bộ như khách nhân đi lên để đủ số. Lúc trước ta có lên ba trận, ăn tinh đến sắp no, miệng xém xíu nữa là trật khớp đấy."

Mộ Cận lập tức bắt tay nàng ta: "Tỷ tỷ tốt, nhanh nói cho ta biết làm thế nào để có thể miễn phí, à không, lên đài ăn tinh."

Tề Vân nắm song đao đi từ trên đài xuống, y phục luyện công màu trắng mỏng manh bị mô hôi thấm ướt mà dính sát trên người, đường cong của bả vai cánh tay, bắp thịt và ngực như ẩn như hiện, còn dụ người hơn là cởi. 

Đũng quần căng phồng càng làm cho người ta ước gì có thể nhanh chóng xé quần ra để xem có lớn như vậy thật không.

Hèn gì âm thanh của người bên ngoài cứ kêu tên hắn mãi không dứt.

ŧıểυ Liễu ôm áo choàng chờ hắn vừa đi ra thì phủ thêm, kích động nói: "Đao vũ của công tử thật nhanh thật đỉnh! Ta nhìn vô số người ở phía sau thì hoa mắt luôn rồi!"

Tê Vân đưa cây đao cho hắn, rồi nắm áo choàng đi tới chỗ ngồi của mình.

ŧıểυ Liễu bước sát phía sau, ánh mắt long lanh phấn khích, cúi giọng nói nhỏ: “Công tử, công tử, lần này chúng ta chắc chắn thắng rồi! Ta thấy bọn họ chỉ biết múa hát, cùng lắm cũng chỉ là đàn ca nhạt nhẽo. Vẫn là công tử đặc biệt nhất vừa ngầu lại vừa đẹp trai!”

Tê Vân vì chuẩn bị lên đài múa kiếm nên buộc tóc đuôi ngựa cao, không hề điểm trang cầu kỳ, vẻ ngoài sạch sẽ thanh tú, phong thái quý tộc khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn nhấc chén trà lên, khẽ thổi đi vài mảnh lá lơ lửng trên mặt nước, giọng điềm nhiên:

“Ta vốn dĩ chẳng bao giờ đặt mấy người đó vào mắt.”

Lời vừa dứt, ánh nhìn căm giận từ xung quanh lập tức đổ dồn về phía hắn.

Kim Biểu cười lạnh, giọng chua chát: “Đẹp thì có đẹp đấy, chỉ sợ là đồ không xài được. Phục vụ hai người đàn bà mà nghỉ mất năm ngày, không khéo lát nữa vừa lên đài chưa đầy một giây đã bắn ra mất rồi.”

“Rầm!”

Tê Vân đặt mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu ngươi đã có gan nói vậy, thì so thử một lần xem sao. Kẻ thua phải dập đầu gọi tiếng cha ngay trên đài.”

“Thôi đi, có gì hay ho đâu…”

Liên Thành vội đưa tay cản Kim Biểu lại, rồi nghiêng người nói với Tê Vân: “Lục vương nữ vẫn còn đang ở trong lầu cao, khán đài riêng trên kia. Làm ầm lên thì cả hai đều mất mặt.”

Tê Vân nhướng mày, giọng đầy mỉa mai:

“Người thua mới là kẻ mất mặt. Sao, không tự tin à? Hay là ngươi thấy nói trúng rồi, đẹp mà không dùng được, gối thêu hoa chính là đang miêu tả ngươi?”

Mặt Kim Biểu sầm lại, nghiến răng ken két, hất mạnh tay Liên Thành ra: “So thì so! Đừng tưởng ta sợ ngươi!”

“Vậy thì tối nay gặp.”

Theo sắc trời hoàn toàn tối tăm, đèn hoa hai bên bờ sông sáng lên. Giai đoạn thứ nhất là biểu diễn tài nghệ trong cuộc tụ hội nhỏ đã kết thúc.

Lần này giai đoạn có trọng lượng và rầm rộ nhất của cuộc tụ hội nhỏ này.

Cuộc thi áo choàng.

Cây gậy của ai mềm xuống và không chống đỡ nổi áo choàng trước thì chính là thua.

Có hơn ba mươi công tử dự thi, họ chỉ mặc trường bào mà không mặc tiết khố bước lên đài theo thứ tự.

Tiếng đàn lạc nhịp trống, tay áo các công tử tung bay, lúc đi giữa hai chân lộ ra đôi chân thon dài hoặc là bắp đùi cường tráng.

Có công tử sẽ cố tình kéo chỗ rách tới ngang hông để lộ ra nửa bên mông mượt mà và cây gậy đã được cắt tỉa lông.

Kim Biểu ăn thuốc trợ hứng trước thời hạn nên cây gậy đứng thẳng tắp, nhô thẳng lên làm áo khoác nâng thật cao, lúc đi ngang qua khán đài khiến nhiều khách nữ khen ngợi.

Nhưng đến lúc hắn chọn người lên đài thì lại lác đác mấy người giơ tay.

Rõ ràng là cây gậy của hắn đứng thẳng nhất nhưng tại sao mọi người lại tình nguyện chọn đầu súng chỉ được cái mã bên ngoài của Tê Vân chứ?

Chẳng lẽ chỉ vì hắn đen hơn một chút, thân hình vạm vỡ hơn một chút… nên liền không thể so được với vẻ tuấn mỹ thư sinh của Tê Vân?

Ánh mắt Kim Biểu bất giác liếc ra sau thấy cây gậy của Tê Vân còn chưa cứng cơ mà!

Nông cạn, đúng là nông cạn đến đáng khinh!

Chỉ có cái xác đẹp thì được gì? Không có bản lĩnh thực sự thì cũng vô dụng thôi!

Mang theo nỗi bực tức vì sự bất công, Kim Biểu không buồn chọn lựa kỹ càng, thuận tay chỉ đại một người trong nhóm Quy Nương đang đứng gần đài.

Nhưng đến khi đoàn người bước lên sân khấu, hắn lập tức hối hận không thôi.

Tại sao hắn lại chỉ trúng người phụ nữ xấu xí nhất trong đám chứ?!

Mặc dù nàng ta đeo mặt nạ nửa khuôn mặt, nhưng cái cằm lấm tấm mụn, mái tóc lưa thưa, thân hình to lớn vạm vỡ kia…

Không nghi ngờ gì nữa chính là Mộ Cận!

Dưới khán đài, có kẻ cười khẩy trêu chọc: “Ha! Chắc chọn người xấu xí là để cố giữ được lâu hơn đây mà.”

Cây quạt trong tay Kim Đa Ngọc khựng lại trong thoáng chốc, rồi tiếp tục phe phẩy một cách chậm rãi, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.

“Hương đốt lên là loại đặc biệt Hoa Mật, cháy liên tục trong nửa canh giờ.”

Hắn ta thong thả nói, giọng điệu như đùa như thật: “Ai có thể giữ cứng đến hết một nén nhang mà không mềm nhũn, thì người đó sẽ là kẻ chiến thắng.”

Giờ phút này, Kim Biểu có muốn đổi người cũng không thể được nữa.

Hắn không thể làm gì khác hơn mà chắp tay đứng ở bên đài, mắt nhìn lên, dáng vẻ thấy xem thường cái chết.

Lúc ngón tay lạnh như băng chạm vào mắt cá chân, hắn có hơi sửng sốt.

Sau đó cảm giác giống như kiến bò qua vậy, vòng quanh bắp chân hắn rồi đi lên. Lúc chạm phải bắp thịt còn nặng vẽ hai vòng.

Hắn cảm thấy, rất nhột.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc