Tôi tựa vào tấm kính trước ban công, nghe bản nhạc huyền ảo, mơ hồ như trong cõi mộng, tâm tình cũng bị cuốn hút theo viễn cảnh tương lai tuyệt đẹp, mơ đến cảnh tôi và Hàn Trạc Thần đuổi bắt, trêu đùa trong một nông trường mênh mông, bát ngát.
Con người có lúc rất bi ai, lúc có đường lùi lại cứ gắng gượng bước tiếp, khi đến đường cùng, quay đầu nhìn lại mới phát hiện mình đã để lỡ thứ cần nhất. Cho nên, phải ép mình không được quay đầu, tiếp tục tiến lên phía trước.
“Thiên Thiên!” Không biết cô giáo tự lúc nào đã đứng ngay sau lưng tôi hỏi: “Em muốn thi trường nào?”
“Em... chưa nghĩ tới”, tôi trả lời.
“Các môn văn hóa của em thế nào? Nếu trên điểm trung bình thì cô có thể giới thiệu cho em một giáo viên.”
“Cảm ơn cô, nhưng... môn văn hóa của em dưới điểm trung bình.”
Một nữ sinh học đàn nhìn tôi, tươi cười nói: “Em cố gắng lên, trường đại học là một nơi rất tốt.”
Trên khuôn mặt chị lại nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc. Chị nói với tôi rằng trường đại học như một tháp ngà, ở đó có rất nhiều bạn cùng trang lứa, cùng chí hướng. Phòng của chị có bốn người, tối đến cùng trò chuyện, xem phim truyền hình, lúc vui thì cùng cười. Chị còn nói họ thường vừa chơi đàn vừa nói về bạn trai của nhau.
Nghe kể thì quả là một nơi đẹp, chẳng trách các bạn của tôi đều cố gắng học để vào được nơi đó. Tiếc rằng tôi không còn cơ hội nữa rồi.
Cô giáo nhìn thấy tôi đang trầm tư suy nghĩ thì khuyên: “Không sao cả! Dù sao điều kiện gia đình em rất tốt, cô có thể giúp em liên hệ với trường ở nước ngoài, thi đầu vào ở nước ngoài khá đơn giản.”
Tôi gượng cười.
Cô còn tưởng rằng tôi không có niềm tin vào bản thân nên khích lệ: “Em mới mười tám tuổi mà đã đánh những bản nhạc truyền cảm đến vậy, sau này em sẽ thành công, cô không nhìn nhầm người đâu!”
“Cô ơi, không còn sớm nữa, em về đây ạ!” Tôi cúi người chào cô lần cuối, nói. “Cảm ơn cô!”
Chiều hôm đó, tôi đến công viên xem mấy cụ già luyện Thái cực quyền, nhìn những gương mặt hằn lên vết tích của tháng ngày đã qua, xem họ vì cố gắng sống khỏe hơn mà nỗ lực.
Đúng là khi sắp mất tính mạng mới thấy được giá trị của nó.
Sau đó, tôi lại đi dạo trên phố, len vào những con phố sầm uất, ngơ ngẩn nhìn từng tủ kính trưng bày. Lúc đi qua tiệm chụp ảnh cưới, những chiếc váy cưới trắng muốt khiến tôi mê mẩn, tôi liền chạy vào trong chụp một loạt ảnh cưới.
Chọn xong ảnh rồi quẹt thẻ tính tiền, họ nói rằng tháng sau đến lấy, tôi chỉ gật đầu mỉm cười, xem lại từng bức ảnh trên máy tính một lần nữa.
Trong ảnh tôi cười thật hạnh phúc nhưng tiếc rằng mắt ngấn lệ.
Bước ra khỏi cửa, đi qua hai con phố, tôi lại quay trở lại tiệm chụp ảnh cưới, xem từng bức ảnh một lần nữa.
Tôi ghi lại địa chỉ gia đình cho họ rồi nói: “Nếu tôi không thể đến lấy, anh chị hãy chuyển ảnh giúp tôi đến địa chỉ này. Nếu người nhận ảnh là một người đàn ông đẹp trai thì hãy nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy, tôi thực sự rất muốn làm cô dâu của anh ấy... Mỗi tối tôi đợi anh ấy về nhà... là vì tôi muốn đợi anh ấy...”
Tôi đang một mình tha thẩn trong plaza thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Tôi lướt nhìn số điện thoại, rồi nghe máy, giọng của Hàn Trạc Thần có vẻ rất lo lắng: “Thiên Thiên, em ở đâu đấy?”
“Em đang ở Thanh cẩm plaza... Anh đang ở đâu?”
“Lúc anh đến đón em thì cô giáo nói em đã về từ sớm rồi.”
“Vậy à? Em vào plaza đi dạo một chút.”
“Anh đến đón em... Em ở tầng mấy?”
“Tầng ba, khu trang phục nữ.”
“Em đừng đi đâu nữa đấy!”
Trong lúc chờ đợi, tôi lại ngắm chiếc váy công chúa tuyệt đẹp bên cạnh. Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình bước tới, liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón tay tôi liền nói: “Chiếc váy này rất hợp với phong cách của cô, cô mặc nó vào nhất định sẽ rất đẹp.”
“Lấy cho tôi thử chiếc này.”
Tôi bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn vào gương, tôi như lột xác khỏi bộ đồng phục ngột ngạt ấy, trông khá giống công chúa. Tôi hỏi nhân viên bán hàng: “Tôi mặc chiếc váy này có đẹp không? Có thể làm cho một người đàn ông nhớ mãi không?”
Cô ấy cười hỏi lại: “Cô đi hẹn hò à?”
“Đúng vậy!” Tôi mỉm cười đáp. “Cuộc hẹn cuối cùng.”
Cô ấy vội nói: “Chắc chắn khiến anh ấy khó quên.”
Tôi sờ lên phần cổ để lộ, nhớ đến nụ hôn, nhớ đến đêm qua chúng tôi quấn quýt lấy nhau, nước mắt tuôn rơi.
“Xin lỗi, tôi không mua nữa... Nếu là buổi hẹn cuối cùng thì tốt hơn là tôi không nên để anh ấy nhớ đến tôi nữa!”
Lúc tôi đang kéo cửa phòng thay đồ để bước vào trong thì bỗng nghe thấy Hàn Trạc Thần gọi: “Thiên Thiên!”
Tôi vừa mới quay người, hắn đã ôm lấy vai tôi, kéo tôi, ôm chặt vào lòng. Cánh tay to khỏe của hắn ôm ghì lấy tôi như muốn nói tình yêu của hắn không bao giờ thay đổi. Tôi giúp hắn lau đi những giọt mồ hôi trên trán, âu yếm hỏi: “Nóng lắm à?”
“Em có đói không? Bữa tối muốn ăn gì?” Hắn vừa hỏi vừa giúp tôi gỡ giá tiền trên chiếc váy, đưa cho vệ sĩ đứng đằng sau, chỉ vào một áo choàng khác nói: “Cả chiếc kia nữa!”
Tôi biết ngoài trời chắc chắn rất lạnh. Trán hắn rịn mồ hôi là do quá lo lắng cho tôi.
“Xin lỗi, em không nên đi lung tung.”
Hắn không nói gì, nhận lấy chiếc áo choàng từ tay nhân viên bán hàng, khoác lên người tôi. Trước khi khoác lên người tôi, hắn còn cố lướt nhìn sau lưng tôi.
“Có vấn đề gì à?” Tôi không hiểu, nghiêng đầu nhìn ra sau.
“Không có gì!” Hắn cười khoái chí. “Anh muốn xem khóa ở đâu.”
Nhìn thấy nhân viên bán hàng không nín được cười, tôi vội chuyển đề tài: “Anh thấy em mặc chiếc váy này đẹp không?”
“Đẹp hơn vẫn là không mặc gì hết...”
Tôi khoác tay hắn bước vào nhà hàng, kiểu cách cổ điển, lãng mạn của nhà hàng thật cuốn hút. Trần nhà có khoảng một nửa là kính trong, có chút ánh sáng rọi vào, không biết là ánh sao hay ánh đèn. Đèn tường như chiếc lá phong, rọi lên chiếc bàn với ngọn nến đỏ. Dưới ánh sáng ấy, bộ bàn ghế mạ vàng hình cây hoa đậu tía ngăn cách với những chỗ ngồi khác, gợi lên cảm giác cao quý. Đặc biệt là ở giữa phòng có một người con gái chơi dương cầm, bản nhạc du dương khiến không gian càng trở nên lãng mạn và sang trọng.
Hàn Trạc Thần giúp tôi cởi áo khoác rồi đưa cho nhân viên phục vụ, kéo ghế để tôi ngồi xuống.
“Muốn ăn gì?” Hắn đỡ lấy quyển menu mà người phục vụ đem đến, đưa cho tôi.
Hàn Trạc Thần bỗng khựng lại, trả menu cho nhân viên phục vụ, trông có vẻ rất áy náy.
Rõ ràng là trong không gian sang trọng như vậy tôi nên ăn bò bít tết, lịch sự cầm dao dĩa, nhưng quả thực tôi rất thích ăn hải sản. Đây là bữa tối cuối cùng của tôi.
“Cậu nghĩ cách giải quyết, chúng tôi không vội, có thể đợi”, hắn nói với nhân viên phục vụ.
“Vậy ngài đợi một chút, tôi đi hỏi.”
Một lúc sau, nhân viên phục vụ rảo bước tới nói: “Không thành vấn đề, một lúc là có ngay.”
Quả thật rất nhanh, hai mươi phút sau, nhân viên phục vụ đã đem lên hai đĩa hải sản, màu sắc và hương vị chẳng khác gì so với nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất.
“Tốc độ của họ nhanh thật đấy!” Tôi xúc động nói. “Hai mươi phút đã kịp mua rồi!”
“Hai mươi phút không kịp mua, có lẽ là bên đó đưa tới.”
“Vâng!” Nhìn thấy hắn với tay, tôi vội bưng cả hai đĩa đến trước mặt mình. “Để em bóc cho anh ăn.”
“Em...”
Trong một nhà hàng sang trọng như vậy, mọi người đều lặng lẽ và lịch sự ăn đồ ăn Tây, duy chỉ có tôi, tay lấm lem vì bóc tôm, cố gắng chiến đấu với nó cả năm phút, cuối cùng, khi ly của hắn còn ngụm rượu vang cuối cùng thì tôi đặt miếng thịt tôm đã bóc sẵn vào đĩa của hắn.
Hắn nhìn miếng thịt tôm mình đầy sứt sẹo hỏi: “Em định ăn tối với tốc độ thế này sao?”
Tôi không hề dao động, kiên quyết gật đầu rồi lại lấy cua biển, bắt đầu nghiên cứu xem nên ra tay với nó thế nào.
Hắn đành bất lực nói với nhân viên phục vụ: “Lấy thêm cho tôi hai chai vang đỏ.”
“...”
Từ lần đầu tiên ăn đồ hải sản bị cứa đứt tay thì sau này mỗi lần ăn hải sản hắn đều giúp tôi bóc vỏ, đặt miếng thịt còn nguyên vẹn vào đĩa của tôi. Trước đây tôi cho điều đó là lẽ đương nhiên, cứ ăn tự nhiên. Bây giờ giúp hắn bóc mới nhận ra những việc hắn làm cho tôi đều chứa đựng rất nhiều tình yêu thương. Tôi thấy chua chát, đau xót và hối hận.
Một lúc sau, hắn nhìn thấy tôi vẫn cầm con cua biển trong tay lật đi lật lại, cuối cùng không kiên nhẫn nổi nữa, hắn nói: “Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện nhé!”
“Vâng!”
Tôi cúi đầu tiếp tục nghiên cứu lớp vỏ cứng của con cua biển.
“Em ở bên anh lâu như vậy rồi, cảm thấy anh quan tâm nhất là điều gì?”
Tôi bắt đầu nghĩ ngợi, một người đàn ông như hắn có thể nói là rất thành công, tiền bạc, sự nghiệp, sự tôn kính hắn đều có cả rồi nhưng hình như hắn lại không quan tâm lắm đến những thứ đó.
“Có lẽ là tình cảm”, tôi đáp.
Hắn vừa nhìn nhân viên phục vụ rót rượu vang đỏ vừa mỉm cười, có thể nhận thấy tôi đã không làm hắn thất vọng.
“Vậy em nhận thấy trong chuyện tình cảm, thứ không thể chấp nhận nhất là gì?”
Ánh mắt hắn vẫn đang nhìn rượu vang đỏ sóng sánh trong ly. Dưới ánh đèn mặt hắn càng trở nên u ám. Không đợi tôi trả lời, hắn đã đưa ra lời giải đáp: “Là sự lừa dối.”
Tôi cúi đầu, cảm thấy bất an, vỏ cua cứng đâm vào tay khiến tôi đau nhói.
Hắn tiếp tục: “Loại người như bọn anh sống trong xã hội đen, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác bán đứng nên coi niềm tin và sự trung thành quan trọng hơn tất cả! Anh và An Dĩ Phong có thể sống với nhau cho đến hôm nay là vì bọn anh tin tưởng nhau.”
Lòng tôi bỗng nặng trĩu, vì tôi ngừng thở mà mọi thứ trước mặt tối sầm lại.
Lúc này, chắc không phải tự nhiên mà hắn nói đến hai từ “lừa dối”. Nhưng hắn muốn ám chỉ điều gì? Vì lời giải thích về con dao của tôi sáng nay hay hắn đã biết thân phận của tôi?
Máu trong người tôi như chảy ngược, sự sợ hãi, lo lắng bao trùm lấy tâm trí tôi. Tôi có cảm giác như đang rơi xuống vực sâu không đáy. Không biết mất bao lâu, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại. Tôi nghĩ chắc chắn hắn vẫn chưa biết rõ thân phận của tôi, nếu không hắn không thể bình tĩnh mà nói với tôi những điều này.
Tôi quan sát kỹ sắc mặt hắn, ướm hỏi: “Trước đây anh từng nói rằng người anh tin nhất là em, nếu như... Em chỉ giả sử rằng, nếu như em lừa dối anh thì có phải anh rất tức giận không? Có tha thứ cho em không?”
Hắn nhìn sang tôi. Ánh mắt sắc nhọn ấy như có thể xuyên thấu cơ thể tôi, xuyên thẳng vào linh hồn tôi. Tôi hơi hoang mang, cúi đầu né tránh.
“Thiên Thiên...” Hắn nhấc con cua biển ra khỏi tay tôi, nắm chặt lấy những ngón tay đã sưng đỏ của tôi. “Anh yêu em, trước đây em có thể lừa dối anh điều gì, anh cũng không tính toán, nhưng từ giờ trở đi, nếu em lừa dối anh thì anh không bao giờ tha thứ cho em.”
Tôi thực không hiểu sao hắn lại nói như vậy. Có phải hắn đã biết thân phận của tôi, hy vọng tôi chủ động nói ra để đổi lấy sự tin tưởng của hắn? Hay hắn không hề muốn biết, không muốn ngấm ngầm điều tra tôi, hy vọng tôi thành thật với hắn. Rốt cuộc tôi nên nói thế nào đây?!
Đây là lựa chọn khó khăn nhất trong đời tôi. Nếu tôi thành thật có nghĩa là vứt bỏ cơ hội báo thù cuối cùng. Nếu tôi không nói thì sẽ đánh mất cơ hội yêu hắn lần cuối. Một bên là mối thù không đội trời chung, một bên là tình yêu khắc cốt ghi tâm. Tôi đang bị hai thứ giằng xé, chỉ muốn mình bị xé vụn ra để không phải đưa ra quyết định gì.
“Em...”
Hắn cắt ngang lời tôi: “Anh không muốn nghe em giải thích, anh chỉ muốn nghe đúng một câu, chắc em rõ...”
Lòng tôi rối bời đến mức chẳng nghĩ ra được câu gì. Thử tôi cần nhất bây giờ là sự bình tĩnh.
Trong lúc đầu óc rối như tơ vò, tôi bỗng nhìn thấy cây dương cầm ở giữa phòng, liền nói: “Đã lâu anh không nghe em đánh đàn rồi, để hôm nay em chơi bản nhạc em thích nhất cho anh nghe.”
Hắn trầm lặng nhìn tôi, không nói gì. Tôi giả như không nhận ra nỗi thất vọng của hắn, bước tới bên cây dương cầm trắng muốt.
Tiếng đàn vang lên, tôi nhìn rõ Hàn Trạc Thần đăm đắm nhìn tôi, lông mày hắn chau lại. Đúng vậy, ai nghe tuyệt tác Hóa điệp này lòng đều thắt lại.
Khi đàn được nửa bản nhạc, bao nhiêu ký ức tươi đẹp hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhìn hắn cười, hắn cũng mỉm cười với tôi, cho dù nụ cười ấy có chút mờ nhạt.
Khi tôi chơi đến đoạn cao trào, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng, từng giọt nước mắt của tôi tí tách rơi xuống phím đàn. Tiếng đàn như run rẩy cùng những ngón tay tôi nghe càng bi thương. Tôi gắng lấy hết dũng khí nhìn hắn lần nữa, mỉm cười với hắn.
Hắn rất thành thục bóc vỏ cua, đặt thịt cua vào đĩa của tôi.
Thế giới của tôi đã sụp đổ nên lý trí cũng hóa thành hư vô.
Đoạn nhạc cuối cất lên, dưới ánh đèn đỏ sáng rực, ánh mắt chúng tôi giao nhau, quấn quyện lấy nhau.
Cùng với tiếng đàn, tôi chậm rãi nói: “Tôi gặp một người đàn ông đáng lẽ không nên gặp, yêu phải người đáng lẽ không nên yêu. Bất kể câu chuyện của chúng tôi kết thúc ra sao, tôi vẫn cảm ơn số phận đã cho tôi gặp anh ấy, yêu anh ấy... Tôi không quan tâm trong mắt mọi người, anh ấy ra sao, trong mắt tôi đó là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, không ai có thể tuyệt vời hơn thế!”
Trong tiếng vỗ tay, tôi đứng dậy, từ từ khép hộp đàn. Những ngón tay lưu luyến vuốt nước sơn sáng bóng.
Hắn cũng đứng dậy, trong đôi mắt sâu thẳm ấy không biết là vui hay buồn. Hắn bước đến bên tôi, mỉm cười ôm lấy tôi.
Trong vòng tay hắn, đời người như bông hoa tươi dễ lụi tàn, há chẳng phải là một kiểu hạnh phúc.
“Thiên Thiên, em là người con gái đẹp nhất anh từng gặp...”
“Thần, em hứa với anh... từ giờ trở đi sẽ không lừa dối anh.”
Tôi biết hắn chờ đợi câu nói này. Bất kể tương lai ra sao, ít nhất thời khắc đẹp nhất của tôi đã dành tặng cho hắn. Tôi đã được trải nghiệm sự tuyệt vời của tình yêu tội lỗi.