Nghe thấy câu nói đó, nhớ lại cảnh tượng tôi vội vàng không thể nhẫn nại thì mồ hôi rịn trên trán, lạnh toát.
Tôi chỉ muốn đâm đầu vào tường, bàn tay hắn vẫn để trên eo tôi không chịu buông tha, cái ấy của hắn nằm dọc giữa hai chân tôi, giữ chặt lấy phần mềm yếu của cơ thể tôi.
Tôi quả thực không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang hào hứng tột độ của hắn, vội túm lấy chiếc chăn che mặt.
Hắn ôm eo tôi ngồi dậy, kéo chăn che mặt của tôi ra, sờ lên trán tôi, giúp tôi lau những giọt mồ hôi, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Tôi hít vào một hơi thật sâu, ngọn lửa cháy trong cơ thể đã biến thành mồ hôi thoát khỏi lỗ chân lông, không bị giày vò như ban nãy. Đặc biệt là cảm giác trống trải được lấp đầy, vô cùng dễ chịu.
“Đỡ hơn nhiều, không đau nữa!”
Hắn mỉm cười véo má tôi: “Anh hỏi em là cảm giác lên đỉnh thế nào?”
“Hả?”
Vấn đề này...
Nhìn thấy hắn nháy mắt, chờ đợi câu trả lời của tôi, lại nghĩ đến cảm giác khát khao không thể kiềm chế ban nãy, thậm chí đến mức chìm đắm trong dục vọng, tôi cúi đầu nói nhỏ: “Chẳng thế nào!”
“Hả?” Hắn thừa dịp ép lên người tôi. “Vậy anh sẽ để em thử lần nữa...”
Lòng bàn tay hắn đặt bên sườn tôi, vật cứng từ từ rút ra khiến tôi cảm thấy trống trải, rồi hắn lại chầm chậm tiến sâu vào, lấp đầy khoảng trống.
Nỗi đau vẫn còn đó nhưng đỡ hơn ban nãy nhiều.
Đêm mưa gió bão bùng, chúng tôi cũng dập dềnh theo mưa gió.
Dưới ánh đèn màu cam nhạt, hắn nhìn vào mắt tôi, bàn tay phải để bên sườn, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, luồn vào tóc tôi, chầm chậm mân mê.
Nơi nhỏ bé, sâu thẳm trống trải rồi lại được lấp đầy, cái mất đi không phải chỉ có sự thuần khiết mà còn có cả sự oán hận, ngay cả sự thù hận chôn sâu tận đáy lòng cũng bị những khoái cảm vùi dập.
Tôi đưa tay áp vào tay hắn, những ngón tay thon dài của hắn đan vào những ngón tay tôi. Tôi như kẻ say tình, đắm đuối trong ánh mắt dập dờn biển tình của hắn, hoàn toàn quên đi nỗi đau, cả thân xác và trái tim đã bị hắn chinh phục, chỉ muốn làm người phụ nữ của hắn.
Nụ cười nở trên khuôn mặt chúng tôi.
Tình yêu trào dâng trong tim chúng tôi.
Không cần che giấu, vứt bỏ sự ràng buộc, thời khắc này là mãi mãi!
Hắn cúi người hôn lên môi tôi, nói: “Cuối cùng anh đã hiểu thế nào là làm tình.”
Tôi nói: “Cuối cùng em đã hiểu cái gì là đẹp nhất.”
“Hưởng thụ một lần là đủ rồi sao?”
Tôi mỉm cười hôn hắn: “Đủ rồi!”
“Nhưng anh thấy chưa đủ!!!”
Sự kích động như ngấm sâu vào cơ thể hai người, ánh mắt trao nhau, những ngón tay đan vào nhau dạt dào tình yêu nồng thắm. Cảm giác tuyệt vời ấy, chỉ hưởng thụ một lần đúng là vẫn chưa đủ, nó khiến người ta trở nên tham lam, muốn một lần rồi lại mong lần nữa.
Qua những hồi vào sâu rồi lại đi ra, cứ di chuyển chầm chậm, đều đều.
Lúc tôi dần dần thích nghi với chút căng nhức, cơ thể lần đầu nếm trải “mây mưa”, đã thích nghi với nhịp điệu của hắn thì hắn bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng mạnh mẽ.
“Ư... Đừng...”
Mọi phấn khích trào dâng qua những lần cọ xát nơi sâu thẳm của đôi bên, luồng nóng phun trào, tôi ôm chặt lấy bờ vai rộng lớn của hắn, hơi rướn người lên.
“Thiên Thiên, anh yêu em!” Hắn hôn lên môi tôi, không chút nhẹ nhàng mà tiến sâu vào rồi rút mạnh ra. Mỗi lần như vậy tôi như chìm đắm trong những tiết tấu vừa đau khổ vừa ngọt ngào.
Cơ thể tôi bỗng căng lên, toàn thân run rẩy rồi như bị chuột rút. Tôi điên cuồng cắn môi hắn, trong lúc khoái cảm trong tôi bùng phát thì hắn kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy tôi, tràn đầy tình yêu và dục vọng trong tôi, hòa quyện lấy tôi.
Đỉnh cao này không rõ là đau khổ hay sung sướng, tôi chỉ cảm thấy ngoài người đàn ông trước mặt mình, tôi không cần, cũng không muốn thứ gì khác.
Hắn chính là cả thế giới của tôi. Tôi không thể trốn chạy.
Kể cả mọi thứ đã kết thúc, tôi vẫn không nỡ buông lỏng đôi tay đang ôm chặt lấy eo hắn, chỉ sợ nếu tôi thả ra thì sẽ mất hắn.
Hắn cũng không thả tôi ra, ôm lấy người tôi, hôn lên trán, môi tôi.
“Có thích không?”
“Rất đau khổ, rất dằn vặt...” Song trong thâm tâm tôi lại tự thêm một câu: “Nhưng rất thích!”
Tôi chưa bao giờ biết rằng đời người lại có niềm vui như vậy, hưởng thụ sự đau khổ và dằn vặt. Tám năm sớm tối bên nhau, chúng tôi chưa bao giờ gần gũi như vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ có những lúc hắn dịu dàng, thắm thiết đến vậy.
Tôi lấy đầu ngón tay vuốt ve mặt hắn, vuốt những giọt mồ hôi đang lăn trên hai má và mái tóc ẩm ướt của hắn. Tôi thực sự yêu hắn, một ngày vẫn chưa đủ, làm sao đây?
Hắn cắn môi, rút ra khỏi cơ thể tôi như hút cả hồn phách tôi vậy.
“Anh phải đi sao?” Tôi bịn rịn không rời nắm lấy tay hắn. Đây là đêm tuyệt vời nhất trong đời tôi. Tôi chỉ muốn nó lâu hơn chút nữa!
“Đi?!” Hắn sững người, bật cười cứ như thể tôi vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.
Hắn kéo tôi ngồi dậy, ngồi sau lưng tôi, ôm lấy tôi, vuốt ve ngực, hôn lên bờ vai và lưng tôi.
“Anh nghĩ... đêm nay mới bắt đầu...”
“Em muốn anh ngủ bên em...”
“Nhưng anh không muốn...”
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, ngoài trời đã ngừng mưa, trời tờ mờ sáng. Tôi cuộn người trong chăn, úp mặt vào gối, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ thèm ngủ như lúc này. Hắn kéo chăn ra, bàn tay vuốt ve lưng tôi, bịn rịn không nỡ rời.
“Em xin anh đấy!” Tôi có vẻ giận hờn nhìn hắn. “Hãy để em ngủ một chút, chỉ một chút thôi!”
Đôi mắt hắn còn sáng hơn hôm qua, trên khuôn mặt hắn không lộ chút mệt mỏi nào. Tôi thì thật tội nghiệp, toàn thân nhức mỏi, tứ chi rã rời, đầu nặng trịch, mong muốn duy nhất chỉ là ngủ.
“Vậy em đến đây để anh ôm.”
“Không!” Ban nãy hắn nói muốn ôm tôi nhưng ôm rồi lại bắt đầu khiêu khích tôi, đầu lưỡi chạm vào những nơi nhạy cảm nhất của cơ thể, khiến tôi phải đầu hàng, phục tùng.
“Vậy chúng ta nói chuyện.”
“Nói chuyện? Anh không mệt à?” Tôi ngẩng đầu, căng mắt, mơ màng nhìn hắn. “Có phải anh luôn tập thể hình không?”
“Cũng không thường xuyên nhưng trước đây muốn làm cảnh sát nên mấy năm trung học, ngày nào anh cũng chạy việt dã!”
“Không phải như thế chứ?” Tôi lại còn định đợi đến lúc gân cốt hắn rã rời, có lẽ đợi đến lúc hắn sáu mươi tuổi mới có chút hy vọng.
Có vẻ như mấy năm trước đây An Dĩ Phong đã có tầm nhìn xa trông rộng. Hắn nói: “Cái khung người mỏng manh như vậy... chịu nổi sự dằn vặt của anh không? Anh đừng có gây ra án mạng đấy!”, giờ nghĩ lại tôi thấy đã quá muộn rồi!
Nghĩ đến An Dĩ Phong, tôi bỗng nghĩ đến một câu trước đây rất muốn hỏi.
Tôi quấn lấy chăn, sà vào lòng hắn, gối đầu lên ngực hắn, hỏi: “Tại sao anh lại gia nhập xã hội đen?”
Hắn ôm lấy vai tôi, hỏi vặn lại: “Tại sao em lại hỏi thế?”
Bởi theo những gì tôi biết về hắn thì hắn đâu phải loại người không biết tự chủ, ông trùm Lôi cũng không thể bắt hắn làm việc mà hắn không muốn. Một người có mục tiêu rõ ràng như vậy, tại sao trong lúc chuẩn bị thi vào đại học lại dễ dàng vứt bỏ ước mơ của mình.
“Anh muốn làm cảnh sát đến thế, ước mơ sắp ở trong tầm tay, trừ phi có việc bất đắc dĩ, chứ không làm sao anh lại bước vào con đường không có đường lùi như thế này?”
Hắn áp mặt vào tóc tôi, giọng đầy thương cảm và xót xa: “Em là người duy nhất nói với anh câu này... Thiên Thiên, thế giới này chỉ có em hiểu được “việc bất đắc dĩ’ của anh nên anh mới yêu em, cứ chìm đắm trong tình yêu với em không thể nào dứt ra được...”
Nói đến đây tôi không khỏi than thở: “Nhưng tình yêu của anh có thể duy trì được bao lâu chứ? Một tháng hay hai tháng?”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, có vẻ không ngờ tôi lại nghĩ sâu xa đến vậy.
Tôi tiếp tục: “Chị Thu từng nói rằng người đàn ông dày dạn sương gió như anh không thể yêu một người phụ nữ trọn đời trọn kiếp, nhưng em không quan tâm...”
“Cô ta!” Hắn bực tức nghiến răng nghiến lợi, hỏi tôi với vẻ rất nghiêm túc: “Em tin không?”
Tôi gật đầu với vẻ rất nghiêm túc.
Hắn ngồi thẳng dậy, giận dữ nhìn tôi, giận đến mức nhiều lần định nói gì đó nhưng có vẻ uất ức nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng bật ra: “Khi chưa gặp em thì anh cũng không tin mình có thể yêu ai. Em... sinh ra đã là vận mệnh của anh rồi!”
“Anh chẳng phải cũng là vận mệnh của em sao?”
Yêu, hận vốn là hai từ mâu thuẫn nhưng đáng buồn sao nó vẫn cùng tồn tại.
“Có lẽ vậy!” Hắn cuộn ôm lấy tôi trong chăn. “Thiên Thiên, anh yêu em, bất kể em đem đến cho anh điều gì, anh cũng không muốn mất em.”
Tôi ôm lấy chăn, cong môi như thể hắn vừa cho tôi uống một cốc nước đào mật ong, hương vị ngọt ngào trôi theo dòng máu ấm nóng.
“Anh mong lúc tâm trạng anh không được tốt, luôn có em ngồi bên anh, mong mỗi lần toàn thân anh rã rời, mệt mỏi trở về, nhìn thấy phòng khách đèn sáng và em nằm cuộn trên sofa. Em luôn lặng lẽ sống cuộc đời của mình, không bao giờ hỏi anh đi đâu, lúc nào anh về nhưng ngày nào em cũng đợi anh, em khiến anh cảm thấy mình có một mái ấm... Có lúc tiếp khách, chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, cứ nghĩ đến cảnh em cuộn tròn trên sofa, anh thấy xót xa.” Hắn ôm tôi chặt hơn. “Thiên Thiên, điều gì cũng có thể là giả, ngay cả việc em yêu anh... nhưng tám năm qua anh đã rung động là thật.”
Nụ cười trên môi tôi như tê cứng, dòng máu sục sôi như đông cứng. Tôi nhắm mắt lại, toàn thân rã rời, vùi đầu vào vai hắn.
Ông trời đang tạo ra một câu chuyện thật nực cười giữa hai chúng tôi. Nếu một ngày tôi cắm con dao vào lồng ngực hắn, hắn biết rằng tất cả đều là giả dối, kể cả việc hắn rung động... Hắn sẽ thế nào đây? Hắn sẽ hận tôi biết nhường nào!
Tôi mệt rồi, quá mệt rồi!
Tôi tựa vào vai hắn, ngủ thiếp đi. Trong mơ tôi nhìn thấy hắn lau nước mắt cho tôi, nói: “Anh tin em yêu anh thật lòng, anh tin vào điều đó.”
Tôi nói: “Đúng, em yêu anh thật lòng nhưng anh có chắc chắn rằng người anh yêu là em không?”
Vừa mở mắt tôi nghĩ ngay đến việc xem hắn có ngủ bên cạnh tôi không? Tôi cảm thấy tiếc nuối vì bên cạnh trống trải. Sau đó tôi nghĩ đến con dao trong cặp sách, hắn có phát hiện ra không? Tôi vội vàng mặc đồ, chạy xuống dưới, trên nền đá Đại Lý được nhuốm nắng vàng không có thứ gì. Cặp sách của tôi đã được ai đó đặt lên sofa, may mà khóa vẫn đóng kín, xem ra nó chưa bị mở.
Tôi thở phào, xoay người nhìn thấy Hàn Trạc Thần ngồi bên bàn uống cà phê. Hình như hắn không có ý định đi ra ngoài, chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng đục, dáng vẻ có chút uể oải. Hắn không nói gì với tôi, chỉ mỉm cười.
Nụ cười thật hiền hòa. Lúc đó tôi có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
“Chào buổi sáng!” Tôi lo lắng ngồi xuống, đối diện với hắn, chỉ là một chiếc bàn không to lắm nhưng cứ như kẻ góc biển, người chân trời.
“Dậy sớm vậy sao?” Hắn đặt tờ báo trên tay xuống, mỉm cười, đẩy bát cơm rang trứng vẫn còn nóng đến trước mặt tôi. “Anh vừa làm món cơm rang cho em, vẫn còn nóng đấy!”
Những hạt cơm bóng bẩy, trứng gà vàng óng dậy mùi, đó chính là mùi vị thơm nhất trong ký ức của tôi.
Khi ăn, không phải là mùi vị của cơm mà là mùi vị của tình yêu.
“Có ngon không?”
Tôi khẽ gật đầu. Ăn bữa sáng hắn làm cho tôi, tận hưởng tình yêu cảm động của hắn, hạnh phúc tôi đã đánh mất trở về rồi.
Hắn với tay, vuốt ve bàn tay tôi đang đặt bên cạnh bát cơm rồi hỏi: “Lúc em đi học, trong cặp sách cần để dao à?”
Tôi bỗng ngồi thẳng người, sống lưng lạnh toát, cố nuốt miếng cơm như miếng thuốc độc, làm ra vẻ bình tĩnh: “Con... à, em sợ có người bắt cóc.”
“À!” Hắn nghịch những ngón tay tôi, lại hỏi một câu khiến tôi chẳng hiểu gì: “Có phải khi Cảnh bảo vệ em, em không có cảm giác an toàn?”
Tôi nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu ý của hắn liền nói thẳng: “Em không hiểu ý của anh.”
“Cảnh nói em hỏi nó có súng không... Nếu em thấy nó cần phải có thì anh sẽ cho nó một khẩu.”
“Em chỉ hỏi linh tinh thôi, em nghĩ chắc anh ấy không cần dùng.”
Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, lạnh buốt khác thường, không biết hắn có nhận ra không?! Tôi muốn nhìn thấy biểu hiện của tình cảm khác biệt trên nét mặt hắn nhưng trông hắn vẫn rất điềm tĩnh, nụ cười hiền hòa.
“Ăn cơm đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa!”
Tôi cúi đầu ăn cơm, không thấy có chút hương vị nào.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.
Cuối cùng cũng ăn hết bát cơm, tôi cố gắng để nhịp thở bình thường.
“Em đi học đàn đây!”
“Em đừng đi nữa, ăn cơm xong lên phòng nghỉ một lúc nữa đi!”
“Em đã hẹn với cô giáo rồi!” Thực ra tôi không hề hẹn với cô, hình như hôm nay là buổi học của học sinh khác.
Hắn mỉm cười, đưa tay tôi lên miệng thơm một cái, vuốt tóc tôi. “Cảnh vừa đến công ty, hôm nay anh đưa em đi.”
“Vâng!”
Suốt dọc đường đi hắn không hề để ý đến sự kinh ngạc của lái xe, cứ ôm chặt tôi, cử chỉ vô cùng thân mật, hắn nói nhỏ vào tai tôi: “Tối nay về sớm chút nhé, anh đợi em.”
“Vâng, em biết rồi!”
Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, còn trong lòng vô cùng sợ hãi như sắp kề cận cái chết.
Tôi rất hiểu người suy nghĩ cặn kẽ như Hàn Trạc Thần chắc chắn không tin trong cặp sách của tôi có dao chỉ là để đề phòng kẻ khác bắt cóc. Với tính đa nghi, nhất định hắn sẽ nhanh chóng điều tra lai lịch của tôi. Một khi hắn điều tra ra tôi là ai, việc hắn trả thù tôi như thế nào không quan trọng, quan trọng là tôi sẽ không còn cơ hội để giết hắn.
Trước mắt tôi chỉ còn có hai con đường. Một là chạy trốn, nếu may mắn, hắn sẽ không tìm thấy tôi, cho dù tỷ lệ đó rất thấp, nếu không bố mẹ tôi đã không phải suốt ngày nơm nớp lo sợ, nay đây mai đó, chạy trốn khắp nơi mà vẫn bị tìm ra. Hai là coi như không có việc gì mà quay trở về, đêm nay sẽ ra tay giết hắn, tuy tỷ lệ thành công gần như bằng không nhưng dù thế nào tôi cũng đã cố gắng, coi như xứng đáng với bố mẹ nơi chín suối, xứng đáng với chính mình.
Ruột gan tôi rối bời, ngón tay bỗng lạnh ngắt, tôi cúi đầu thì phát hiện trên ngón áp út có một chiếc nhẫn, hoa loa kèn nhện đỏ tinh tế, kim cương lấp lánh, chính là chiếc nhẫn tôi đã vứt đi.
“Anh?”
“Thiên Thiên, chúng ta kết hôn nhé!”
“Hả?”
Hắn nhìn tôi đắm đuối: “An Dĩ Phong từng nói với anh, phụ nữ chỉ tin những lời hứa trong ngày cưới, không tin người đàn ông không chịu cưới cô ấy mà cứ mở miệng ra là nói trọn đời trọn kiếp.”
“Nhưng chẳng phải anh đã nói...”
“Anh nghĩ rồi, anh có thể đưa em rời khỏi đây, đến một nông trường ở nước ngoài mà không ai nhận ra chúng ta, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Tôi nép vào ngực hắn, nghe nhịp đập của con tim chân thành. Nếu có thể, tôi mong rằng hắn mãi mãi không biết tôi là ai, cả đời không biết tôi đã cố tỏ vẻ lương thiện và thông cảm để đánh lừa hắn suốt tám năm qua.
Xe dừng lại, tôi bịn rịn không muốn xuống xe. Vừa xuống xe, nghe thấy tiếng xe khởi động, tôi chạy đến áp vào cửa sổ xe lừa dối hắn lần cuối: “Đến lúc đó, em muốn trong nông trường trồng một vườn toàn hoa loa kèn nhện đỏ. Nếu anh đồng ý chúng ta sẽ sinh một đứa con.”