Ngọn Lửa Xanh Lam

Chương 6: Nào, nhận chủ đi (h)

Trước Sau

break

Dư Ngâm cũng không hiểu cơ thể mình làm sao nữa, mọi phản ứng cô đều không thể kiểm soát được. Nhìn bầu vυ" đang bị anh bóp nắn, xoa tròn trong tay, cô xấu hổ nức nở: “Buông tôi ra…”

Mỗi lần cô khóc, bên trong huyệt nhỏ lại co rút điên cuồng.

Lục Ngọc Trạo bị cô mυ"ŧ chặt đến mức hít sâu một hơi, cơ ngực căng cứng. Anh cố ý ưỡn hông ép sát huyệt nhỏ cô rồi va chạm mấy cái thật mạnh. Hai túi tinh nặng trịch đập vào bẹn đùi cô, phát ra âm thanh rõ ràng và dồn dập.

“Ưm… ưm a…”

Dư Ngâm ngửa cổ lên, đường nét trắng nõn mảnh mai vừa mong manh vừa bi thương, trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ hủy hoại trong lòng người đàn ông. Khóe môi anh vẫn giữ nụ cười nhạt, nhưng lực rút ra đâm vào càng lúc càng lớn, như thể muốn làm nát cả người cô.

Những cú đâm thúc dồn dập mãnh liệt khiến Dư Ngâm cắn môi chịu đựng, chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Huyệt nhỏ bị anh đâm mạnh đến tê dại co giật không ngừng, dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím của anh bị dâm thủy tưới đến bóng loáng.

“Tôi không chịu nổi nữa… huhu…”

Cô gái lần đầu làʍ t̠ìиɦ khóc lóc, kêu gào, vùng eo ưỡn lên, miệng không ngừng cầu xin.

Lục Ngọc Trạo phớt lờ, tiếng phụt phụt vang lên không ngừng. Hông anh căng lên những đường gân guốc, đâm điên cuồng vào hoa huyệt như đóng cọc, va chạm làm lượng nước vừa chảy ra biến thành bọt trắng, nhầy nhụa dính bết quanh miệng huyệt.

Chiếc giường khách sạn dường như cũng kêu cót két.

Dư Ngâm dùng tay bịt chặt miệng, nuốt xuống tiếng thút thít chói tai, nhưng cơ thể lại càng trở nên nhạy cảm hơn, cô lại đạt cực khoái mãnh liệt thêm một lần nữa.

Thịt huyệt căng chặt co rút điên cuồng siết chặt lấy. Gân xanh trên trán Lục Ngọc Trạo nổi lên, hơi thở ngày càng gấp gáp, tốc độ làm bên dưới càng lúc càng nhanh.

Sau hàng chục cú đâm thúc mạnh mẽ và sâu nặng, cô gái lại lần nữa phun trào. Lớp thịt huyệt mềm mại dày cộm như vô số chiếc miệng nhỏ, mυ"ŧ mạnh lấy thân gậy, mυ"ŧ đến mức khiến anh tê dại cả thắt lưng, tiếng thở dốc trở nên nặng nề.

“Mẹ nó, cái huyệt da^ʍ đãиɠ của cậu sinh ra là để cho đàn ông chơi đùa đấy hả?”

Lục Ngọc Trạo tăng tốc độ xâm nhập.

Tiếng nước phụt phụt phụt vang vọng khắp phòng ngủ.

Dư Ngâm không biết mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, bị anh đè dưới thân, huyệt nhỏ như bốc lửa tê rát, gần như đã mất hết cảm giác.

Cô thở hổn hển, hai tay nắm chặt ga giường, đôi chân bị ép kẹp vào eo anh run rẩy, mu bàn chân duỗi thẳng, đạp vào bắp chân cơ bắp của anh, bị hơi nóng làm cho run rẩy rên khẽ.

Bụng dưới bằng phẳng của cô lờ mờ lộ ra hình vòng cung do quy đầu đẩy lên.

Cô sợ hãi dùng tay che lại.

Trên đầu vang lên tiếng cười khẩy giễu cợt của người đàn ông.

“Nuốt sâu như thế, rốt cuộc có sướиɠ không?”

“...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Ngâm đỏ bừng, như bị hơi nóng hun đốt, nóng đến kinh người. Cô xấu hổ giận dữ quay mặt đi, cơ thể căng cứng, phản kháng một cách vô vọng.

Lục Ngọc Trạo không trêu chọc cô nữa, liên tục đâm thúc mấy chục cái. Trong cổ họng anh bật ra tiếng gầm gừ khe khẽ, cơ bắp siết chặt, nghiến răng phóng tinh vào bên trong.

“Ưm! A…”

tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc tích tụ bấy lâu phun trào dữ dội vào tử ©υиɠ, nóng bỏng khiến Dư Ngâm co giật kịch liệt. Huyệt nhỏ đang siết chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, tuôn ra từng đợt nước lớn, bắn ướt cả đám lông mu rậm rạp giữa háng người đàn ông.

Lục Ngọc Trạo sướиɠ đến mức ánh mắt có chút mất tiêu cự. Anh rút dươиɠ ѵậŧ đã hơi mềm ra, đôi môi mỏng nhếch lên một cách phong tình. Anh dùng tay vỗ vỗ vào mặt người con gái gần như đã ngất đi vì quá sức, giọng nói mang theo sự khàn đục sau cuộc hoan ái: “Biết tôi tên gì không?”

“...”

Bụng dưới Dư Ngâm vẫn đang co giật, huyệt nhỏ sưng đỏ run rẩy đóng mở không ngừng. tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn vào trộn lẫn với dâm dịch của cô dính nhớp nháp chảy xuống.

Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt trống rỗng, như thể bị làm cho đần độn, không còn hơi sức đâu mà nói chuyện với anh.

Nhìn dáng vẻ vừa ngây thơ vừa da^ʍ đãиɠ này của cô, Lục Ngọc Trạo nắm lấy tay cô, giữ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ thô to vẫn còn đang cương cứng giữa háng anh. Anh dùng lòng bàn tay mềm mại của cô bao bọc lấy nó, vuốt ve lên xuống để cô cảm nhận kích thước.

“Nào, nhận chủ đi.”

Giọng nói anh vô cùng tồi tệ.

“Ưm… bỏ ra…”

Dư Ngâm hé nửa mắt, các ngón tay cố sức co lại, không muốn chạm vào anh. Cô vừa giãy giụa, Lục Ngọc Trạo đã buông tay, thái độ dễ dãi đó khiến người ta vừa kinh ngạc vừa kinh hãi.

Anh quỳ dang chân sang hai bên cơ thể cô, kẹp cô ở dưới thân, cánh tay dài vươn sang bên cạnh, nhặt chiếc áo khoác của mình lên.

Tiếng sột soạt dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Dư Ngâm còn chưa hoàn hồn sau dư vị cực khoái, vùng âʍ ɦộ trắng nõn lập tức bị anh đối xử thô bạo. Cô không hiểu sao anh lại mang theo cây bút vẽ màu, đầu bút ẩm ướt lướt trên làn da non mềm của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ eo cô run rẩy, cô hoảng loạn chống cự: “Cậu… cậu đang làm gì…”

Lục Ngọc Trạo một tay giữ chặt bụng dưới đang quẫy đạp của cô. Bụng cô vừa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi nhô lên chợt hóp xuống, huyệt nhỏ vẫn sưng đỏ không khép lại được, dâm dịch trắng đục lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ào ạt, khung cảnh đó trông vô cùng da^ʍ đãиɠ.

Anh nhìn cảnh tượng đó, khóe môi cong lên, tiếp tục viết chữ.

Dư Ngâm cắn môi, bị buộc phải chấp nhận cảm giác lạnh lẽo từ đầu bút.

“Xong rồi.”

Lục Ngọc Trạo đậy nắp bút lại, tiện tay ném cây bút đi.

Một tiếng “cạch” vang lên, cùng lúc đó, trái tim Dư Ngâm cũng như rơi xuống đất. Cô muốn ngồi dậy xem rốt cuộc anh đã để lại dòng chữ sỉ nhục nào, nhưng cơ thể cô không còn chút sức lực.

Thấy cô cố gắng giãy giụa muốn đứng dậy mấy lần, Lục Ngọc Trạo nổi cơn “từ thiện:”, cầm lấy điện thoại của mình, không hề báo trước mà chụp một bức ảnh thẳng vào huyệt nhỏ đang mở rộng toang hoác của cô.

“Đừng…”

Dư Ngâm muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Anh thưởng thức bức ảnh, dường như đã thấy hài lòng, mới xoay màn hình lại, đưa đến trước mắt cô.

Trong mắt Dư Ngâm vẫn còn hơi nước sau cơn khóc, tầm nhìn hơi nhòe. Cô cố gắng nheo mắt lại, trong lòng chợt thắt lại. Nét chữ màu đỏ nổi bật một cách gai mắt trên làn da cô.

Lục Ngọc Trạo.

Tên của anh.

Nó được viết ngay phía trên vùng âʍ ɦộ đang bừa bãi và nhếch nhác vì bị “làm” của cô.

Dư Ngâm nhìn rõ, tức giận đến mức cả người run rẩy. Cảm giác này, cứ như thể anh đóng dấu “đã chiếm hữu.”

Cô ngước mắt lên, hậm hực trừng mắt nhìn anh.

Lục Ngọc Trạo nhướng mày, thu điện thoại về. Đầu ngón tay anh lướt qua màn hình, phóng to huyệt nhỏ sưng tấy của cô, tỉ mỉ ngắm nghía.

“Cái huyệt thì ngoan, nhưng người thì còn thiếu sót đấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc