Ngọn Lửa Xanh Lam

Chương 5: Đồ lẳng lơ (h)

Trước Sau

break

Bịt mắt được tháo xuống, nút thắt trói hai tay cũng được cởi bỏ.

Dư Ngâm xoa xoa cổ tay bị siết đỏ ửng. Ánh sáng bất ngờ ập đến khiến cô chói mắt không mở lên được, phải mất một lúc lâu mới chớp chớp hàng mi đẫm lệ.

Cô thầm nghĩ, Tư Nguyên Phong đã chiếm đoạt được cô trọn vẹn rồi, chắc hẳn sẽ dỗ dành cô đôi chút. Nhưng cú thúc mạnh mẽ bên dưới vẫn chưa hề dừng lại, một bàn tay to lớn trượt từ vai cô xuống, bóp chặt lấy chiếc cằm thon gọn của cô.

“Ưm…”

Cô bị làm đến mức giãy giụa như con cá mắc cạn, quẫy đạp lung tung, vừa hoảng loạn vừa tuyệt vọng.

Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào tai cô: “Lần đầu lên đỉnh, sướиɠ không?”

“!”

Giọng nói này không phải của Tư Nguyên Phong.

Giọng anh trầm hơn nhiều.

Kinh hoàng ập đến, dù đang bị người đàn ông đè dưới thân, cô vẫn cố sức quay đầu lại. Khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú thâm trầm đang nhếch mép cười tà kia, máu nóng trong người cô nháy mắt đông cứng.

Trái tim cô như rơi xuống địa ngục.

“Lục… Lục…”

Cô thậm chí còn chẳng rõ tên anh.

Nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trong đáy mắt người con gái, đuôi mắt Lục Ngọc Trạo khẽ nhướng lên đầy thỏa mãn, tốc độ ra vào bên dưới cũng chậm lại.

“Có phải tưởng là Tư Nguyên Phong đang làm cậu không?”

“Vui lắm đúng không?”

“Còn bây giờ thì sao?”

Lòng Dư Ngâm tro nguội, đờ đẫn như con rối bị rút mất linh hồn. Cô bị anh đè dưới thân, giày vò đến mức ướt át nhầy nhụa, bao nhiêu xấu hổ ê chề đều phơi bày hết cả.

Càng nghĩ càng tức, càng thấy uất ức, cô mím môi run rẩy, không nhịn được mà bật khóc nức nở lên án: “Cậu cố ý… Cậu giúp em gái cậu bắt nạt người khác…”

“Bắt nạt chính là cậu đấy.”

Lục Ngọc Trạo rút dươиɠ ѵậŧ sưng to nổi đầy gân xanh ra, cầm lấy chân cô, dễ dàng lật người cô lại để cô nằm ngửa trên giường.

Anh chẳng cho cô chút thời gian nào để thở dốc, gập chân cô lên, rồi lại đâm mạnh vào bên trong “phụt” một tiếng. Quy đầu thô to đâm thẳng vào hoa huyệt, va chạm mạnh khiến người cô nhạy cảm run lên bần bật.

Lục Ngọc Trạo hừ lạnh: “Chẳng phải cậu bảo nắm được “phốt” đen của em gái tôi sao, thế cái dạng này của cậu bây giờ gọi là gì? Khoảnh khắc huy hoàng à?”

“...”

“Nếu Tư Nguyên Phong biết cậu ở trên giường da^ʍ đãиɠ thế này, cậu ta còn cần cậu nữa không?”

“...”

Vành mắt Dư Ngâm đỏ hoe, bị câu nói “Tư Nguyên Phong không cần cậu” của anh kích động mạnh. Cô cứ ngỡ buổi hẹn hôm nay là do Tư Nguyên Phong chủ động, cô đã khấp khởi vui mừng suốt cả tiết học, nào ngờ đến cuối cùng lại là cái bẫy do tên khốn khiếp Lục Ngọc Trạo này bày ra để đùa giỡn cô.

Cô đã trở thành trò cười ê chề trước mặt kẻ thù.

“Em gái cậu cũng chẳng có ai thèm…”

Dư Ngâm túm chặt lấy ga giường, dù sợ hãi nhưng vẫn cố dùng hết sức lực mắng lại: “Cậu còn tồi tệ hơn cô ta, cậu là đồ bẩn thỉu, hạ lưu, bỉ ổi, cậu... A!”

Tiếng vải xé toạc vang lên đanh gọn.

Chiếc áo ba lỗ trên người cô bị anh xé phăng làm đôi, biến thành hai mảnh giẻ rách, bị vứt tùy tiện xuống đất.

Đáy mắt Lục Ngọc Trạo toát lên vẻ tà khí, khóe miệng nhếch lên, khiến người ta không phân biệt được là anh đang thẹn quá hóa giận hay bản chất vốn đã ngông cuồng vô pháp vô thiên như vậy.

Dư Ngâm sợ đến mức nín bặt, chiếc cổ trắng ngần co rụt lại, đường nét trông thật mong manh. Khóe mắt cô vẫn còn đọng hai giọt lệ, rụt rè nhìn anh, trông thật đáng thương.

Lục Ngọc Trạo chống một tay bên vai cô, vòng eo săn chắc hơi trầm xuống, ánh mắt lơ đãng lướt qua xương quai xanh gầy guộc, rồi dừng lại ở bầu ngực trắng ngần mịn màng.

“Chẳng phải ốm yếu bệnh tật sao, mà vυ" nuôi to thế này.”

Anh khẽ cười khẩy, ngón tay dài móc mạnh một cái, khuy cài áo lót bung ra, hai bầu vυ" tròn trịa như bóng nước nảy bật ra ngoài.

“Á…”

Dư Ngâm vừa thẹn vừa giận định vơ lấy áo lót che chắn, thì dươиɠ ѵậŧ thô dài của anh vẫn luôn chôn sâu trong huyệt nhỏ của cô bỗng nhiên thức tỉnh, đâm mạnh lên liên hồi.

Động tác của Lục Ngọc Trạo cực kỳ hung ác, vùng bụng dưới căng cứng vỗ đét vào miệng huyệt sưng đỏ của cô, vang lên những tiếng bạch bạch, dâm thủy nhớp nháp.

“A... rút ra đi…”

Bên trong huyệt nhỏ bị quy đầu cương cứng của anh nghiền ép đến tê dại, đôi chân Dư Ngâm bị mở rộng hết cỡ run rẩy không ngừng, cô cắn môi rêи ɾỉ ưm a trong cơn thở dốc.

Lục Ngọc Trạo chính là cố tình chơi đùa cô, khóe miệng bạc tình nhếch lên nụ cười đắc ý, thưởng thức cảnh tượng da^ʍ đãиɠ khi hai bầu vυ" của cô bị đâm đến mức nảy lên nảy xuống, rung lắc dữ dội.

“Ưm a… tránh ra…”

Anh bất ngờ bóp chặt lấy eo cô, đâm mạnh một cái vào tận nơi sâu nhất, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẩy trầm thấp: “rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ thế này cho ai nghe hả? Tư Nguyên Phong có ở đây đâu.”

“...”

Dư Ngâm xấu hổ giận dữ muốn chết, dùng hết sức cắn chặt môi dưới, trong miệng nếm cả mùi tanh nồng của máu.

Bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh đã phủ lên một bên bầu vυ" cô, tùy ý bóp nắn đầy sắc tình, da thịt mịn màng dính sát vào đầu ngón tay, sướиɠ đến mức Lục Ngọc Trạo nheo đôi mắt dài lại đầy lười biếng.

Đầu ngón tay anh dùng lực vê tròn hai núm vυ", mới được vài cái đã khiến chúng cương cứng đỏ ửng, lan tỏa cảm giác đau rát nóng hổi, dựng đứng lên cứng ngắc.

Dư Ngâm khóc cạn cả nước mắt, nhắm nghiền mắt lại để trốn tránh.

Khoang miệng nóng ẩm chật chội bất ngờ ngậm lấy núm vυ" cô, Lục Ngọc Trạo dùng sức mυ"ŧ mạnh một cái, vang lên tiếng “chụt” rõ to!

“A… đừng mà…”

Eo cô nảy lên, hoảng loạn mở mắt ra, hai má đỏ bừng.

Người đàn ông đang vùi đầu trước ngực cô ngậm mυ"ŧ bầu vυ" lập tức ngước mắt lên nhìn cô đầy vẻ lười biếng, đầu lưỡi còn ác ý trêu chọc núm vυ" đang sưng cứng: “Đồ lẳng lơ thèm khát đàn ông, mới bị mυ"ŧ có mấy cái mà đã dựng đứng lên cao thế này rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc